Qua một khắc rồi mà toàn thể người có mặt trong cung Hiền Linh vẫn còn chưa hết choáng váng trước việc vừa xảy ra, Lý hoàng hậu vậy mà lại cho Tần Thục Dung một bạt tai rách mặt chảy máu.
Đến hiện tại họ Tần vẫn chưa giữ được bình tĩnh, nàng ta như phát điên, cứ hết khóc rồi hét ầm lên làm mọi người phải khó khăn lắm mới đưa vào tới chính điện.
Cung nữ vội vàng lấy từ khăn lụa đến thau nước ra ra vào vào, có người còn gấp gáp chạy đi tìm thái y, các phi tần thì bao vây tròn xung quanh hỏi han đủ điều, đặc biệt là Dụ Giai phi sốt sắng nhất, nàng coi sóc xong Tần Thục Dung xong lại nhỏ giọng như đang trách cứ Diêu phi:
"Hoàng hậu có tới mà lại bảo không có, hại Tần Thục Dung rách mặt mất rồi, Thục phi, sao chị ác thế?"
Diêu phi tỏ ra mình vô tội trước ánh nhìn của đám người kia:
"Bản cung biết gì đâu chứ? Ta với hoàng hậu là chỗ thân thiết, mới đầu ta nghĩ chúng phi hội tụ mà không mời hoàng hậu thì quá là thất lễ, gần đây hoàng hậu bị bệnh, còn vì chuyện nhà mẹ mà sốt sắng đau đầu, ta vốn nghĩ người sẽ không tới đây, ai mà ngờ..."
Chuyện đã lỡ rồi, có truy cứu thêm cũng vô ích, Hà phi ngoài mặt hờ hững nhưng không giấu được sự lo lắng dành cho Tần Thục Dung, có vẻ như nàng vốn không bận tâm lắm tới những câu châm chọc bất kính vừa nãy, hoặc đơn giản người ta không phải nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113607/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.