Hai tháng chẳng gặp được Nam Hải Nghi, Thiện Lâm ruột ran nóng đến sôi sùng sục, không còn kiên nhẫn nào nữa, nàng liền kéo theo đứa em Mộc Lan vốn chẳng nhiệt tình mấy chạy tới trước cửa Hợp Hoan điện, sẵn tiện cho cung nhân đem theo cả một cầu thang gỗ.
Như dự đoán, tỳ nữ bên ngoài lại bảo Nam Tiệp dư bị bệnh không muốn tiếp ai...
"Chị ấy vẫn không muốn gặp chúng ta, Thiện Lâm, chúng ta vẫn nên về thôi..." Mộc Lan thần sắc bạc nhược muốn bỏ đi.
"Khoan vội!"
Không cần đến nữ chủ nhân kia cho phép, Thiện Lâm chọn một góc vắng người qua lại, ban đầu Mộc Lan còn không hiểu vì sao nàng lại đem cầu thang theo, nhưng ngay lập tức nàng ta phải mở to mắt choáng váng.
"Thiện Lâm, làm gì thế?!?"
Không ai có thể tin được một thân phi tần như Anh Lương Viện lại bắt thang trèo qua tường để leo vào trong Hợp Hoan điện.
Với Thiện Lâm mà nói việc trèo thang chẳng phải là cái gì quá to tát cả, ngày xưa trèo đèo lội suối có gì mà chưa thử qua, xá gì tới cái tường này, nhưng ở trong cung sống cuộc sống nhàn rỗi suốt một thời gian dài, lâu rồi vận động tay chân nên leo ở nơi cao làm nàng hơi kinh sợ, cộng thêm vừa mới bình phục đây thôi mỗi động tác nàng đều cẩn thận không dám manh động.
Trong khi đám cung nhân của Hợp Hoan điện còn đang nháo nhào thì Thiện Lâm đã dễ dàng mò xuống nhờ mấy mỏm đá to bên dưới.
"Thiện Lâm???"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113602/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.