Chương trước
Chương sau
Thân nữ nhi, bị một nam nhân nhìn chằm chằm với ánh mắt say mê thật chẳng ra thể thống gì hết, Nam Hải Nghi dừng đàn, màu liễu cau chặt, dứt khoát đứng dậy muốn rời đi.

Nam nhân vốn còn đứng đờ người, thấy nàng định bỏ đi liền hối hả tiến tới:

"K...khoan đã, nàng đừng đi..."

Nam Hải Nghi giữ chặt đàn ở trước ngực nhằm muốn chia rõ khoảng cách với nam nhân, càng là để đề phòng việc hắn đường đột lao tới.

Nam nhân mà lại nhìn nữ nhân tròng chọc không ý tứ, dù không phải dâm tặc thì cũng là kẻ không biết lễ nghĩa, tốt nhất là nên tránh tiếp xúc với loại nam tử như thế.

...

Để tránh làm nàng sợ, Võ Tương Thuần đã rất kềm chế mà không bộc lộ ra sự vui sướng của mình, hai tay bấu vào tà áo, cắn chặt răng.

Là nàng... đích thị là nàng... người mà hắn vẫn luôn tương tư tới... tiên nữ trong tưởng tượng lẫn mỗi giấc mơ mà hắn hay nhớ về...

Không ngờ hôm nay đã có thể gặp được nàng...

Luống cuống tay chân một hồi, Võ Tương Thuần quyết định bước tiến gần hơn mấy bước với ý muốn bắt chuyện, không ngờ càng làm Hải Nghi sợ hãi lùi về phía sau, ngữ khí bực dọc: "Đừng tới gần đây!"

"Được! Được! Được!" Cố gắng dịu dàng nhất có thể, Võ Tương Thuần giơ cả hai tay ra phía trước, ôn tồn nói: "Nàng hãy bình tĩnh... ta... ta chỉ muốn cùng nàng trò chuyện một lát thôi..."

Nam nhân có thể ra vào hậu cung từ xưa tới nay chỉ có đương kim hoàng đế, mà vào cung rần hai năm mà đến hiện tại Hải Nghi chưa gặp thánh thượng bao giờ, thoáng nghi hoặc rằng đây rất có thể là vị Thanh Nhật hoàng đế của Vạn Thành kia, tuy nhiên...

Theo nàng biết hoàng đế đã gần hai mươi lăm tuổi, còn nam nhân nọ mặt mũi còn khá non nớt, chừng mười tám, mười chín là cùng, hơn nữa dáng điệu lóng nga lóng ngóng chẳng giống kẻ ở thân phận đế vương tôn quý chút nào...

"Ngươi là ai?" Chân mày Hải Nghi nhíu chặt, giữ nguyên sự dáng vẻ đề phòng.

"Ta... ta..."

Mặt Võ Tương Thuần đỏ hồng, thẹn thùng cúi đầu như nữ nhân lần đầu gặp ý trung nhân, nhất thời không biết nói gì.

"Ta là Tề Nguyên vương..."

Ngại ngùng ngẩng mặt lên, hắn ngỡ ngàng nhận ra bóng dáng xinh đẹp nay chẳng thấy nữa, chỉ sót lại khung cảnh hặm hiu trống vắng và dàn hoa đào xơ xác rơi rụng..

Nàng vẫn như thế, đến rồi lại đi, không để lại dấu vết nào...

____________

Tự nhéo mình hơn chục lần rồi mà Thiện Lâm vẫn chưa biết đây là thực hay mơ, sờ sờ mặt đá xanh mát lạnh trên đầu, lại nhìn qua dung nhan thanh lệ ẩn chiếu dưới mặt hồ, nàng mới hiểu những gì vừa diễn ra hoàn toàn là sự thật.

Ánh mắt mà nam nhân ấy nhìn nàng hôm nay... thật nồng cháy, thật dịu dàng...

Cả cây trâm này nữa... vì sao y lại đường đột tặng nó cho nó cho nàng?

Tuy đã nhiều lần dằn lòng không được ảo tưởng viễn vông, nhưng đâu đó trong tâm thức, một tia ấm áp hạnh phúc xẹt qua làm cho cả người nàng tan chảy, rơi vào cơn mơ màng bất định không biết làm sao thoát ra.

...

Trong lúc nàng còn đắm chìm trong cơn mơ màng, Hải Nghi tay ôm cây đàn tranh hối hả chạy từ phía Hậu Hoa viên đi ra, thần sắc mờ mịt lo lắng như thể vừa mới gặp ma.

"Thiện Lâm, chúng ta quay về thôi..."

Lâu nay Hải Nghi luôn điềm tĩnh, đối với bất kỳ chuyện gì cũng không hề nao núng, giữ đúng chuẩn mực và cốt cách thanh tao của một vương nữ cao quý, đây là lần đầu tiên Thiện Lâm thấy tỷ ta hoang mang đến vậy.

"Mặt tỷ sao lại tét mét thế? Có chuyện gì bên đó à?"

"Đằng kia có một tên dâm tặc, ta đừng ở đây nữa..."

"Dâm tặc?"

Thiện Lâm chẳng hiểu nổi Hải Nghi nói cái gì, ở trong thành Đại Trì này lấy đâu ra dâm tặc chứ?

Còn Nam Hải Nghi, nàng mặc kệ Thiện Lâm nghĩ thế nào, vươn tay kéo đứa em chạy đi thật nhanh, sau khi tìm ra Mộc Lan thì cả ba ai về nhà nấy...

____________

Tần Hoa Nghi hiện là sủng nhân hàng đầu ở hậu cung, thân mang thai rồng, mọi ân đãi coi như có hết, sinh thần của nàng sắp tới, hoàng đế càng dung túng thỏa mãn hết yêu cầu của nàng.

Các Vân hiên mấy ngày qua treo hoa kết đèn, lập yến tiệc rền rang náo nhiệt, bản tính Tần Hoa Nghi thích phô trương, tuy sức khỏe gần đây không tốt nhưng tâm trí muốn khiêu khích Hoàng Hậu chưa bao giờ dừng, thế là bèn đưa ra dự định là kéo dài yến tiệc suốt ba đêm liền.

Thượng Dương cung nằm sát bên Các Vân hiên, sợ là ba đêm này Lý hoàng hậu khó mà ngủ ngon giấc.

Tiệc sinh thần của một Hoa Nghi ngũ phẩm vậy mà lại được tổ chức lễ lớn hơn cả tiệc Tết Nguyên tiêu mấy hôm trước, đãi ngộ sủng phi cao quá mức đi.

Và để bộc lộ khí thế, Tần Hoa Nghi còn phát thiệp mời cho chư vị hậu phi đến dự, từ Hoàng hậu, Chung phi, Hà phi, Diêu phi, kể cả Ngô phi bệnh lên bệnh xuống cũng được mời.

Chúng phi đâu ai ưa ả họ Tần đấy, vốn định đồng lòng không tới, nhưng nghe nói hoàng đế sẽ đích thân đi dự nên người nào người nấy đành phải tất bật sửa soạn rồi tất bật tìm lễ vật tặng Tần Hoa Nghi, cốt là để làm vui lòng đấng thiên tử.

...

Cái mà Thiện Lâm ngạc nhiên là Tần Hoa Nghi mời luôn cả mình, xem ra nàng ta vẫn nhớ đến mình, nghĩ lại lần đó nàng đi một chuyến cũng không tính là quá uổng công.

Thân là khách đi tiệc, không thể cứ đến mà đi tay không, Thiện Lâm chuẩn bị sẵn cây trâm làm bằng vàng, đính từ ngọc thạch chạm khắc hình hoa mai đỏ, Tần Hoa Nghi thích mai đỏ, nói không chừng sẽ yêu thích mà sinh thêm hảo cảm với nàng.

Đây là quà mà Cử Cơ gửi tới lúc tháp phong Lương Viện, ngẫm đi ngẫm lại, cứ mỗi lần đi thăm ai là kho chứa đồ của Bách Hợp điện buộc phải chi ra một món, cứ đà này chắc chẳng còn món tốt nào nữa, mai mốt làm sao mà tặng lễ nữa đây?

...

Tần Lập từ hôm Tất Niên đã xuất cung ra ngoài thành có việc, ở trong cung này Thiện Lâm chẳng tin tưởng bất kỳ thái y nào ngoài hắn cả, thế nên nàng từ sớm đã trù tính sẵn mọi thứ, từ thuốc trị cảm đến dầu thoa trị bệnh hàn, đồng thời chăm sóc kỹ lưỡng bản thân không để mình bị bệnh.

Độ chừng vài hôm nữa hắn sẽ quay về, nàng lúc đó mới yên tâm...

Nói tới bệnh, mới hồi nãy nàng có đi thăm Tiểu Đặng Tử, ca ca của tên Tiểu Ân Tử hầu việc ở cung nàng, tình trạng hắn nay hồi phục đáng kể, đã có thể đứng dậy đi lại và làm việc như bình thường, thế là tốt.

Chỉ là... điều khiến Thiện Lâm lo lắng là quan hệ anh em giữa Tiểu Ân Tử với Tiểu Đặng tử không quá hòa hảo, dù trước mặt nàng họ làm ra vẻ thân thiết, nhưng mấy lần chính mắt nàng bắt gặp họ cãi nhau vô cùng kịch liệt ở phía sau, tưởng chừng sắp đánh nhau đến nơi.

Thật ra quan hệ chị em hay anh em là vậy, chí chóe với nhau cả ngày, nhưng hễ có chuyện là lại cuống cuồng chăm lo cho nhau, lần trước Tiểu Đặng Tử bị thương, cũng là Tiểu Ân Tử không màng quy củ tới trước mặt Thiện Lâm khóc lóc cầu xin, đủ thấy thật tâm họ vô cùng yêu thương nhau.

Hoặc như Thiện Lâm với tỷ tỷ ruột ở nhà mẹ, có thể tỷ ta xem thường nàng là đứa thô kệch, có thể nàng thấy tỷ ta yếu đuối phiền phức, nhưng nếu chị gái có bất trắc, nàng nhất định xả thân giúp đỡ...

Nhưng nếu đổi ngược lại... nàng không rõ lắm, vì chưa từng có ngược lại xảy ra...

Về Tiểu Đặng Tử, từ khi được Thiện Lâm giúp tới nay hắn đều hướng nàng nhất mực tôn kính, thậm chí xem nàng như thần linh mà đối đãi, cứ hễ thấy nàng tới là liền bất chấp thân thể còn bị thương mà đứng dậy quỳ bái, chuyện này làm nàng khó xử không thôi.

Kỳ là hơn, ngoài liên tục nói câu 'tạ ơn', hắn cũng không ít lần nói 'tạ lỗi' với Thiện Lâm...

Cho đến hôm nay, cộng cả vô tình lẫn trực tiếp đã hết thảy chín lần, nàng thật sự không thể không nghi ngờ rằng có vấn đề nào đó đằng sau tên thái giám này.

Nhưng cho đến ngày hôm nay, dù nàng có nghi ngờ cũng đã muộn, vì có một tai họa ập đến...

...

Các Vân hiên tuy không quá lớn, nhưng đãi tiệc trưng bày vô cùng hoành tráng, đàn ca múa hát tưng bừng từ lúc chập chiều, bên Nội Vụ cục còn cho người mang biển lớn điền chữ 'Phúc' lớn thật lớn gắn trên tường lớn, biết Tần Hoa Nghi tuổi mão

Bên trong sân cung thì treo hoa kết đèn khắp các trụ cột, lồng đèn hình hoa mai và hồ điệp màu đỏ sáng rực cả khung viên, làm cho cảnh vật óng ánh một màu đỏ hồng đặc sắc.

Đặc sắc hơn là bốn bức tượng mèo nằm ở bốn góc sân, biết Tần Hoa Nghi tuổi mão, Ti Thiết phòng cứ thế cho người khắc ra bốn bức tượng làm từ thạch cao tới để trưng bày tô điểm thêm phần xa hoa.

Không những vậy, trong sân cứ cách một đoạn là lại có một cái lư đồng chứa một hương ngào ngạt, chính xác hơn mỗi một lư là một loại hương liệu thượng phẩm khác nhau, đủ loại hương thơm ngát tỏa ra bao trùm cả Các Vân hiên.

...

Tần thị thân phận tuy chỉ mới là ngũ phẩm nhưng thật có mặt mũi, từ Hoàng hậu đến tứ đại đế phi đều gửi lễ vật tới chúc mừng nườm nượp.

Thượng Dương cung Lý hoàng hậu tặng bảo ngọc kim châu cống phẩm từ Minh quốc, nghe nói mùa hạ đeo vào thì thanh mát, mùa đông đeo vào thì giữ ấm, viên đá tròn xoe hai màu đỏ xanh đại diện thủy hoả đan xen làm say mê mọi ánh nhìn.

Càn Tường cung Chung Quý phi tặng áo hoa thượng phẩm, làm từ vải Hải Liên đất Yến, kiểu dáng trang nhã, màu hồng trắng thịnh hành với thiết kế hình trăm hoa khoe sắc, cùng với đó là bộ ngũ trâm tượng trưng cho năm loại hoa vương, mang lời chúc cho Tần Hoa Nghi mãi luôn xinh đẹp xuân sắc.

Hiền Linh cung Diêu Thục phi tặng một bộ bát đĩa làm từ ngọc quý mang về từ Thiên Trúc xa xôi, còn có đũa thìa làm từ ngà voi trắng tinh quý hiếm quý giá ngàn lượng.

Thanh Ninh cung Hà Đức phi tặng tượng Tống Tử Quan Âm bằng vàng đính ngọc trân châu từ biển tây, ngụ ý mong Tần Hoa Nghi bình an sinh hạ hoàng nhi.

Cẩm Lạc cung Ngô Hiền phi tặng bộ vòng tay làm từ đá ngọc dương chi điêu khắc hình long phụng, cầu chúc Tần Hoa Nghi sinh hạ có trai có gái...

....

Giờ đây tất cả sự chú ý đều đổ dồn về một phía Các Vân hiên, cung nhân ra ra vào vào không có thì giờ nghỉ, cứ một khắc là lại có một nhóm người đến tặng lễ vật và gửi lời chúc mừng, nhiều đến không kể xiết.

Lát nữa Hoàng đế mới tới, phi tần ở khắp tam cung lục viện đều cố tình ăn bận chỉnh trang đẹp đẽ, ngoài mặt là đến mừng sinh thần Tần Hoa Nghi, thực tế là muốn để thu hút ánh nhìn từ nam nhân đứng đầu thiên hạ.

Thiện Lâm thân bận áo nghê thường màu lam trắng thêu hoa sen, bên ngoài choàng áo ấm lông vũ kết hợp với tấm choàng lụa màu xanh thẳm, tà vày mang hình chim lạc đỏ cam tô điểm thêm cho kiểu cách thướt tha trang trọng.

Búi tóc vấn kiểu Phi Vân uốn lượn tựa vầng mây, gọn gàng đơn sản nhưng không sơ sài, cài thêm vào một đoá Hải Đường trắng và... cây trâm Thủy Lâm Ngọc mà nam nhân ấy tặng mấy hôm trước.

Đây là cách sửa soạn bắt mắt nhất của Thiện Lâm từ lúc vào cung tới giờ, đi dự tiệc của người khác không nên để mình quá tầm thường.

Vốn Thiện Lâm còn sợ mình ăn bận xa hoa sẽ dễ gây chú ý, ai mà ngờ khi tới nơi nàng mới biết mình chỉ như cây cỏ dại nằm giữa dàn hoa vương.

Cái đám cung tần mỹ nữ kẻ nào kẻ nấy ăn bận chói mắt, kẻ màu đỏ, kẻ màu vàng, trâm hoa, trâm vàng đầy đầu, trang điểm đậm kín cả mặt, có người bộc phát vẻ đẹp tuyệt mỹ, cũng có người loè loẹt diêm dúa, tóm lại ở đây muốn dạng nào cũng đều có đủ.

Đáng tiếc là các nàng sửa soạn chăm chút đến đâu thì tâm điểm duy nhất đêm nay vẫn chỉ có Tần Hoa Nghi, mà cái thai của nàng ta giờ đã gần sáu tháng tuổi, tuy chưa đến thời điểm lâm bồn nhưng trông nàng... yếu đuối quá.

Đi đâu cũng phải có người dìu dắt cẩn thận, bất kỳ chỗ nào nàng đi qua đều lót sẵn thảm lông gấu mịn màng, chỉ cần nàng dừng chân cung nữ liền sẽ cúi xuống bóp chân, đáng nói hơn hiện tại còn chưa tới tiết đại hàn cực lạnh, thế mà bên cạnh nàng lúc nào cũng có người bưng theo lò than mỗi giờ mỗi khắc, nhìn qua có đôi chút rườm rà.

Đâu phải Thiện Lâm chưa từng thấy qua người mang thai, ở dân gian có cả thai phụ đến tháng thứ mười vẫn còn tay xách gánh nước, khiêng vác đồ nặng giữa trời tuyết mà chẳng chút hề hứng.

Có lẽ cuộc sống sung sướng trong cung vô tình làm cho người ta trở nên yếu ớt đi...

"Kể từ lúc nhị vị hoàng tử công chúa là Thừa Huy - Điền Thanh của chúng ta ra đời, đã lâu lắm rồi không được nghe tiếng trẻ con khóc trong cung nữa, đây là thai đầu kể từ khi thánh thượng lên ngôi, Thái hậu và bệ hạ đều mừng khôn xiết, Tần Hoa Nghi, muội thật có phúc!"

"Muội muội thân đang mang thai, nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng ra ngoài dầm tuyết nữa, sẽ không tốt đâu..."

Hà phi cùng Diêu phi hai người đến cùng lúc, họ kéo Tần Hoa Nghi đến một góc, mỗi người một câu dặn dò Tần Hoa Nghi đủ thứ, đồng thời truyền dạy một số kinh nghiệm khi mang thai.

Không biết Tần Hoa Nghi là vô ý hay cố tình muốn bất kính, mặt mày gật gù, trả lời qua loa rồi diện cớ không khoẻ đi thẳng vào trong.

Thiện Lâm định tặng lễ xong sẽ tới bắt chuyện với nàng, nhưng thấy nàng ta đã bỏ vào nội điện nghỉ ngơi, chỉ cho Hạnh Tuyển Thị đi theo mình, còn Ninh Tiệp dư phải ở ngoài tiếp khách, nàng đành buông bỏ ý định ấy, đến Đức phi cùng Thục phi còn bị xem nhẹ huống hồ là kẻ thấp bé như mình.

Hải Nghi tuy đã bắt đầu dần dần giao tiếp với chúng phi, nhưng các yến tiệc thế này vẫn còn ngại tới, vậy nên quyết định an ổn ở nhà nghỉ ngơi

May mà có Mộc Lan tới, hai người thân phận không quá chênh lệch nên được xếp ngồi gần cạnh, không khí nhờ thế mới đỡ nhàm chán một chút.

Sân ngoài Các Vân hiên bố trí thật lộng lẫy, đèn lưu ly óng ánh cùng đèn lồng thi nhau thắp sáng cả màn đêm, xung quanh bốn phía treo một màu vải lụa hồng thắm, cả bốn bức tượng mèo cũng thật đặc biệt.

Trên sân khấu là nhóm ca kịch đang múa hát cho bầu không khí thêm xôm vui náo nhiệt, ở đây dường như không có giờ khắc nào bị buồn tẻ cả.

Hai ghế chính diện dành cho đế hậu được đặt cách xa đối diện với sân khấu, hai bên là hai hàng ghế dài thuộc về các phi tần, hiện tại trừ Nam Hải Nghi, Ngô Hiền phi và Cử Cơ bệnh nhiều ra thì chúng phi đều đã có mặt đông đủ, chỉ thiếu hai nhân vật quan trọng nhất...

"Bệ hạ và hoàng hậu nương nương đến..."

Cả sân ngoài điện trước đó còn nhốn nháo ồn ào, chỉ một kêu vừa phải đã làm tất cả im lặng hướng mắt ra cửa.

Hoàng đế mặc áo giao lĩnh trắng vạt vàng, thắt dây nâu, phần trực diện dưới tà hình ánh minh nguyệt và hai con rồng đen uốn sóng, nhìn qua có phần quá giản mộc so với thân phận hoàng đế. Cũng dễ hiểu, đây đâu phải thiết triều, không phải thọ yến thái hậu, sinh thần của một Hoa nghi ngũ phẩm thôi cần gì phải mặc triều bào đội mũ bình thiên chứ.

Có lẽ là phu thê nên tâm ý tương thông, Lý hoàng hậu ở bên cạnh cũng không ăn bận quá cầu kỳ, chỉ bận một kiểu áo tề hung quần đỏ chói với vài họa tiết long phượng trắng, đầu kết trâm vàng thành hình đầu phượng hoàng độc đáo.

Lâu lắm rồi người ở hậu cung mới thấy đế hậu sánh vai bên nhau, nhất thời có hơi choáng ngộp.

Lẽ ra Lý hoàng hậu chẳng hề muốn tới, âu là vì hoàng đế vừa ghé qua Thượng Dương cung nói vài lời mật ngọt, nàng đành xiêu lòng chấp thuận cùng y đến đây.

...

Khách khứa đến đủ mặt cả mà chủ tiệc là Tần Hoa nghi lại bỏ vào trong nội điện nghỉ ngơi, điều đó làm không ít người bất mãn, giờ nghe đế hậu tới nàng mới chịu vác xác ra, cái bộ dạng khoe mẽ màu mè đúng là đáng ghét.

"Như Huệ xin thỉnh an bệ hạ, xin thỉnh an Hoàng hậu..."

Đế hậu đã tới trước mặt mà họ Tần vẫn chưa thôi khoa trương, đợi có bốn năm người đỡ tay đỡ chân mới từng từng bước tới đối diện họ hành lễ được.

Lý hoàng hậu nhìn mà bực, không nhịn nổi mà mỉa mai: "Tần muội muội hình như chỉ thai thôi mà, đâu phải bị tàn phế?"

"Hoàng hậu..." Hoàng đế gằn giọng nhắc nhở một tiếng.

Cái màn cho cung nhân hầu hạ lố lăng này Tần Hoa Nghi đã diễn từ lúc biết mình có thai, hồi đầu Võ Tương Minh còn tưởng thai tượng nàng có điều gì bất ổn không khoẻ ở đâu nên hết sức sốt ruột, hoá ra là vì nàng thích như thế, cho nên y cũng mặc kệ.

Hoàng hậu đã chịu im miệng, Võ Tương Minh mới nhàn nhạt lia mắt nhìn quanh, không biết đã nhìn ra thứ gì mà mắt chợt lóe sáng, miệng cười nói: "Được rồi, khai tiệc đi..."

Khi đế hậu ngồi vào chỗ, tiệc liền bắt đầu.

Mở đầu là tiết mục ca vũ của các bũ cơ, kế đó là đàn hát, kịch nghệ,... dạ tiệc xưa nay chỉ có bấy nhiêu đó trò, mới lạ hơn một chút thì có một vài phi tần xung phong lên góp vui như khảy đàn ngâm thơ, sẵn dịp để hoàng đế chú ý tới mình.

...

Thiện Lâm không quá để tâm tới tiệc tùng, thứ thu hút nàng nhất vẫn là mấy món trên bàn...

Quả nhiên là đãi ngộ Quý phi, thức ăn bày ra đủ loại, nào là bào ngư loại, vi cá cước, các món nóng lạnh có đủ, tráng miệng có nho hồng đắt đỏ, còn có rượu sen thơm ngát.

Bách Hợp điện làm gì có mấy món giống thế này, càng không có tư cách sử dụng đến, dù sao cũng hiếm có cơ hội, phải tranh thủ ăn nhiều một chút, nàng còn len lén bảo Liên Nhu lấy một mớ bỏ vào túi, dự định đem về cho các cung khác nhân ăn chung.

Có điều, Thiện Lâm cứ thấy có gì đó bức bối xung quanh mình, từ lúc nhâm nhi bát canh ngân nhĩ cho tới khi nhấm nháp miếng gà xé nhỏ, cảm giác không ổn liên tục bao trùm.

Giống như.. có ánh mắt nóng rực nhự đạn lửa phóng vào mình vậy.

Nàng không dám ngẩng đầu lên, tiếp tục khép mình mà ăn, mặc kệ hết thế sự xung quanh.

...

Về Tần Hoa Nghi, nàng ta bây giờ là tâm điểm khiến người người ghen tị nhất, với đặc ân là người đang mang long thai, lại còn là chủ nhân yến tiệc sinh thần, nàng được hoàng đế cho phép đặt ghế ngồi ngay bên cạnh long toạ, bất chấp chính cung hoàng hậu đang ở một bên căm tức nghiến răng, còn thủ lĩnh phi như Chung quý phi cũng phải chấp nhận bị xếp dưới.

Họ Tần giờ thật sung sướng, ngồi ở cái vị trí như ngang hàng trung cung, một bên được hoàng đế luôn miệng hỏi han chăm sóc, một bên được cung nhân hầu hạ săn sóc tỉ mỉ cả đầu lẫn chân.

Hạnh tuyển thị chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình, hết đúc cháo rồi lại bóp chân cho chủ nhân là Tần Hoa Nghi, hôm nay còn cố tình ăn bận mỏng manh, mặc váy lưới đỏ tươi thắm làm lộ cả nội y, phần vai trễ xuống, nhiều lần cố ý liếc mắt đưa tình với nam nhân, nhưng kết quả vẫn là không được để ý tới, bởi tầm mắt hoàng đế nãy giờ vẫn chỉ phóng bvề một hướng vô định, ngược lại còn bị Lý hoàng hậu phát giác, trừng mắt khiến ả như chó cụp đuôi kéo áo chạy về vị trí cũ.

Ả chỉ là Tuyển thị, không có tư cách ngồi cùng các phi tần khác hưởng tiệc, chỉ được đứng co ro phía sau Tần Hoa Nghi mà chờ lệnh.

Nãy giờ các tần phi vẫn luôn thay phiên nhau bày trò góp vui, Hà phi viết chữ 'Cát Tường' bằng nét thư pháp, Ninh Tiệp dư khảy đàn bắc cầm, Ô Mỹ nhân hát côn khúc, Tô Mộc Lan phối thơ thành khúc,...

Vốn Thiện Lâm định thể hiện khả năng thi hoạ tặng Tần Hoa Nghi một bức tranh đồng tử, nhưng lại thôi, nàng không muốn phí phạm tài nghệ vào những người mình không thích...

...

"Tiệc sinh thần này được các chị em tặng lễ rồi lại đàn ca múa hát góp vui, tiểu muội cảm thấy vô cùng hạnh phúc..." Tần Hoa Nghi tay nâng cốc rượu kính lễ chúng phi đang có mặt, một hơi uống cạn.

Hạnh tuyển thị cẩn thận rót thêm rượu cho Tần Hoa Nghi, đủng đỉnh bồi một câu: "Hoa Nghi có phúc quá, được chị em trong cung ai cũng yêu thương, thể hiện hết mình chỉ để làm Hoa Nghi vui vẻ, hay là Hoa Nghi đáp lễ lại cho các chị em mở rộng tầm mắt đi..."

Tần Hoa Nghi hơi cụp mắt, không biết là đang suy nghĩ điều gì, sau cùng mới gật gù: "Được thôi..."

"Cái gì mà được?" Hoàng đế cả buổi chỉ nhìn đăm đăm về phía trái sân, tình cờ nghe thấy đối thoại vừa rồi liền không hài lòng cất tiếng.

Không cần nói, Võ Tương Minh biết thừa là nàng lại định lên đó nhảy múa quay cuồng nữa, từ mấy tháng trước y đã ra lệnh cấm nàng hoạt động mạnh, ngay cả lên cái hí đài đó ca múa cũng phải hạn chế, nay cái thai đã sáu tháng, y tuyệt đối không cho phép ai làm bừa.

"Nàng đang mang thai, cẩn trọng sức khỏe một chút đi..."

Tần Hoa Nghi thấy hoàng đế nói có lý, nàng rít một hơi, lau lau mồ hôi định ngồi xuống, đúng lúc Hạnh tuyển thị nói thêm:

"Hoa Nghi đang mang thai đến tháng thứ sáu, đâu thể múa may được, nhưng tỷ tỷ còn có khả năng ca hát, âm giọng mềm mượt hơn gió, thể hiện một vài khúc chắc chắn không phải vấn đề gì..."

Thật lòng Tần Hoa Nghi chẳng muốn lên đó chút nào, nhưng nhìn kẻ hay nịnh bợ dùng lời khiêu khích, còn có chúng phi nhìn mình với vẻ trông chờ, vốn tính tự ái cao, thế là nàng đành hướng hoàng đế mà tâu:

"Thần thiếp chỉ lên hát một vài khúc, tuyệt đối không nhảy..."

Dẫu sau hôm nay vẫn là sinh thần của nàng, thôi thì để nàng thoải mái vậy, hoàng đế chỉ gật đầu mà không nói gì thêm, tiếp tục chuyển mắt đi.

Thế là lại một màn năm sáu cung nữ kéo tới dìu dắt Tần Hoa Nghi đi từng bước làm lãng phí không ít thời gian...

"Bản cung thật không hiểu nổi Tần Hoa Nghi bị làm sao, có thai thôi mà, cần gì phải lố đến mức này...?" Lý hoàng hậu hết nói nổi mà lắc đầu.

Chung phi đang hưởng rượu, nghe hoàng hậu nói cũng không nhịn được bồi một câu: "Hoàng hậu đừng lo, cái thai Tần Hoa Nghi quý hơn vàng, sao lại không chăm bẵm từng chút chứ?"

Mà điều đáng ngạc nhiên nhất là cái người bình thường vẫn hay cãi chem chẻm với hậu phi Lý - Chung là Tần Hoa Nghi hôm nay lại im thin thít không phản bác lời nào, bình tĩnh an ổn đi đi lên sân khấu đỏ rực trải thảm nhung.

Nãy giờ các vũ cơ lẫn phi tần đều chỉ múa hát bày trò ở giữa sân, không mấy ai đụng tới cái sân khấu kia cả, cuối cùng chủ nhân đích thực là Tần Hoa Nghi cũng đã bước lên một cách danh chính ngôn thuận...

...

"Hồng hoa nở thắm chốn phù viênBóng hoa ẩn hiện miền sương khóiNao nức trong ta một nỗi niềmĐoạn tình chôn mãi vào hư vô..."

Tần Hoa Nghi mỹ mạo xuất chúng, không chỉ tài nhảy múa hơn người mà giọng hát cũng thật hoàn hảo, hiện tại nàng có xưng mình là đệ nhất ca vũ trong cung cũng chẳng có ai dị nghị được.

Nhưng mà... hôm nay không biết nàng bị làm sao, tiếng hát bình thường thanh bùi ngọt tai, hôm nay khô khốc đến lạ, thỉnh thoảnh cứ bị phô chênh vài nhịp, làm hậu phi và cả hoàng đế không nhịn được cau mày khó hiểu.

Với chức bát phẩm nhỏ bé, Thiện Lâm với Mộc Lan bị xếp ở gần cuối hàng ghế, khoảng cách xa hoàng đế nhưng có lợi thế là gần với sân khấu nhất, nhờ như vậy, có một số thứ nàng dễ dàng nhận ra hơn bất kỳ khác...

Phía trên sân khấu là Phượng Vũ đài nơi mà Thượng Dương cung nằm ngự trị, ở đó có dàn hoa mai đỏ rơi rụng lả tả xuống nơi Tần Hoa Nghi đang hát, mỹ nhân bên hoa, cái cảnh sắc ấy đúng thật là đẹp, nhưng là đối với những người nhìn đằng xa thôi..

...

Hoa rụng lung tung rơi thẳng vào bát canh ngân nhĩ cùng món đậu xào mà Thiện Lâm đang ăn dở, khó chịu không thể tả nổi.

Đây không phải cái chính mà nàng mới nói tới, mà là mùi hương!

Mùi hương xung quanh đây... cái mùi hơi quen quen vây quanh cánh mũi Thiện Lâm, chỉ là thoang thoảng nhưng nàng phát giác ra ngay từ lần đầu hít phải.

"Ở xung quanh đây đúng là có mùi Thạch Hương cao..."

Liên Nhu dường như nhận ra điều mà chính Thiện Lâm cũng đang nghĩ...

Thắc mắc này chính xác là đã có từ gần cả tháng trước, thời điểm Thiện Lâm mang Thạch Hương cao đến đây tặng Tần Hoa Nghi, bước vào nội thất nàng đã ngửi ngay ra được cái mùi nồng nặc ấy.

Giờ đây quanh quẩn đâu đó ngoài sân này cũng có, chẳng lẽ Tần Hoa Nghi dùng Thạch Hương cao trước cả khi nàng tặng?

Đây chỉ là nàng với Liên Nhu cảm thấy giống mà thôi, Tần Hoa Nghi thích hương liệu, bốn phía đốt lên đủ loại mùi thơm khác nhau làm nức cả mũi, nhanh chóng át đi mùi quen thuộc vừa rồi.

Dẹp việc này qua một bên, cái quan trọng hơn nữa là cái người đang ngồi hát bên tiếng đàn tỳ bà trên sân khấu, âm đàn rất hay, tiếng hát tuy hơi lệch tiếng nhưng cũng không đến độ khó nghe, cái đáng nói ở đây...

Hình như Tần Hoa Nghi không ổn cho lắm, Thiện Lâm để ý mặt mũi nàng ta cứ nhăn nhó như khó chịu, liên tục lén lườm nguýt đảo mắt, mấy lần đưa tay lên lau mồ hôi bất chấp thời tiết đang lạnh the người. Cuối cùng...

Ầm!!!

"Chủ nhân!"

"Chủ nhân!!!!"

"Tần Hoa Nghi!!!"

Tiếng hét gọi của đám cung nhân lẫn tiếng kêu sợ từ một số phi tần chồng chất lên nhau, không thể nghe rõ ai nói gì, nhưng điều gây chấn động hơn hết...

Là Tần Hoa Nghi đã nằm bất động trên sân khấu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.