Chương trước
Chương sau
Bầu không gian nhất thời yên tĩnh đáng sợ, nam nhân đứng đầu thiên hạ kia trước sau vẫn lặng thinh không nói một câu, tĩnh lặng đến mức khiến bản thân Thiện Lâm nghe được cả tim mình đang đập loạn nhịp mà không rõ nguyên nhân.

Đầu nàng cúi thấp nên chưa rõ hoàng đế đang làm gì ở đằng kia, thân thể nàng đã giữ nguyên tư thế hành lễ suốt một buổi lâu, hiện tại đôi chân nàng gần như tê cứng. Nàng hạ thấp l, cố thả lỏng người cho thoải mái, lại khiến thân thể càng nhức mỏi hơn.

Vào thời điểm kiệt sức nhất, nàng như sắp muốn khuỵ xuống, bất chợt một tiếng nói truyền tới:

"Đứng lên đi."

Tiếng nói nhàn nhạt trầm ấm đó so với khi trước không có quá nhiều thay đổi, từ đây Thiện Lâm có thể nghe ra một chút mệt mỏi chán chường chất chứa ở tong giọng mềm ấm của y. Cũng phải, tiền triều có nhiều việc hậu cung thị phi kéo dài, ai cũng biết mệt. Bản thân nàng trước kia từng hầu y ở Ngự Tiền, tất nhiên cũng tận mắt nhìn thấy những công việc chất thành núi mà y cần phải làm, chứng kiến y phải khắc khổ đối phó với đám ngoại thần tiền triều.

Nàng từ lúc đó mới nhận ra thực tế làm hoàng đế không có gì sung sướng cả, chỉ là vỏ bọc hào nhoáng đẹp đẽ mà những chưa nhìn thấu ngưỡng mộ.

...

Hoàng đế hiện ngồi chễm chệ trên bộ trường kỷ gỗ nằm dọc về hướng nàng, chỉ có thể nhìn được góc nghiêng gương mặt góc cạnh của y, đường nét anh tuấn đến bức người, sống mũi cao vút. Tư thái y thong dong tự tại, ánh mắt thâm trầm từ đầu tới giờ luôn đăm đăm về đối diện, dường như không hề liếc đến nàng dù chỉ một cái.

Thiện Lâm thầm thở phào, âu vậy cũng tốt, nàng không cần phải điều chỉnh sắc mặt cho thích hợp hoàn cảnh.

Nàng không lên tiếng, y chẳng thèm nói gì, các nô tài càng không dám. Cả một đám người không ai chịu mở miệng, thành ra chính điện bị sự đè nén bởi bầu không gian tĩnh lặng trong một thời gian dài.

Thiện Lâm cảm thấy dù sao y cũng là thánh thượng, im lặng như vậy trông rất bất kính, nàng dịch chân lên trước vài bước, lấy hết can đảm nói:

"B...bệ hạ có muốn uống trà không?"

Tầm mắt màu hổ phách của Võ Tương Minh chuyển hướng, nhắm vào kẻ vừa lên tiếng, rất nhanh sau đó lại chuyển đi.

Thiện Lâm quay mặt lại bảo An Ly hãy đi pha trà, còn bản thân thì rụt rè đi về phía vị hoàng đế đang ung dung nhàn nhã đằng kia.

Nhờ tiến tới gần hơn mà nàng phát hiện ra được hoá ra thứ mà y chăm chú nhìn chính là bức tranh mà nàng vẽ trước kia, người trong tranh là hoàng đế với tư thế đứng thẳng, sừng sững toả sáng giữa bóng đêm tối mịch mù, tay cầm sáo ngọc say sưa thổi ra khúc nhạc êm đềm. Dù chỉ là bức tranh bất động vô hồn, nhưng mỗi khi nhìn lại, đôi lúc nàng mơ hồ nghe ra được âm thanh du dương uyển chuyển từ trong ký ức truyền ra.

Đây thật là một bức tranh tuyệt đẹp, đáng tiếc lại có chỗ chưa hoàn thiện...

Đó là gương mặt của nam nhân trong tranh vẫn chưa được vẽ, thành ra lúc nhìn vào chỉ thấy được một người mặc khoác long bào màu đen đang thổi sáo, cùng với khuôn mặt trắng bệt không có gì khác.

"Trông thật kì dị." Hoàng đế cong môi nói.

Ngay cả Thiện Lâm cũng thấy thế, nàng đã muốn hoàn thành từ rllâu về trước, ngặt nỗi là không thể. Nàng luôn không thể vẽ được chân dung của một người bằng trí nhớ, trừ khi có người đó ở tại đây làm mẫu, nàng đã thử nhiều lần, nhưng kết quả vẫn thất bại. Huống hồ đây lại là tranh vẽ hoàng đế, mà trông y cũng có vẻ thích bức hoạ ấy, tuyệt không thể tùy tiện qua loa, chẳng thà là chưa hoàn tất còn hơn là vì vẽ thêm vài thêm vài nét mà hỏng cả bức tranh, cứ thế ngày qua ngày, bức tranh này vẫn chưa thể hoàn thành phần mặt mũi.

Thiện Lâm thật rất hối hận, lẽ ra nàng không nên để y phát hiện ra bức hoạ này, càng không nên vẽ ra nó. Lần đó vẽ ra chẳng qua là nàng cảm thấy khung cảnh đó thật đẹp, không nỡ để chìm sâu mãi mãi trong ký ức nên nến mới vẽ ra, ngoài ra còn vì một số lý do khác nữa...

"Bức hoạ này...sao tới giờ vẫn chưa vẽ xong?"

Thiện Lâm mím môi, lại nhún gối như muốn tạ tội, trả lời một câu có phần mạo muội: "Những ngày qua xảy ra nhiều việc, thần...thần thiếp tâm trạng mang tạp niệm, người đã phân tâm không thể chuyên chú vẽ tranh, càng không dám tùy tiện vẽ vời qua loa lên thánh nhan trong tranh."

"Thế sao?"

Tiểu nữ nhân này miệng lưỡi bây giờ ngày càng khéo léo linh hoạt, so với lầb đầu gặp, vừa ngờ nghệch vừa nóng nảy, hình ảnh đoan trang giống một phi tần hiện tại không khỏi làm Võ Tương Minh phải cười nhẹ trong lòng.

Thời gian đúng là làm con người thay đổi, không gặp mấy tháng mà đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Y cũng có phần thấu hiểu cho tiểu nữ nhân, trải qua mấy việc như thế còn ai có thể vui vẻ nổi, dù ít xen vào chuyện hậu cung nhưng ít nhiều y vẫn nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.

Đến khi An Ly dâng trà lên bầu không khí mới đỡ căng thẳng một chút, y nâng tay cầm cốc trà lên, cảm nhận được đây không không phải là trà thượng phẩm gì, chắc chỉ là hàng thứ cấp ở đâu đó mang vào cung cho các lão nô tài uống, tư vị mộc mạc này thật giống với lúc ở Thanh Ninh cung, chỉ khác là Hà phi là kiểu đức cao vọng trọng lại thích đơn giản không xa hoa, còn ở đây lại là do không còn thứ gì khác để dâng lên.

Hướng mắt nhìn một loạt quanh cái cung điện nhỏ, bày trí sơ sài qua loa, trần nhã cũ kỹ, mấy bức rèm có phần hơi ố, mấy cánh cửa ra vào và cửa sổ đã có vài chỗ bị mục.

Ở đây đúng là ở chỗ này chẳng có thứ gì.

Nhận ra mình mang trà thứ phẩm lên cho đương kim bệ hạ, Thiện Lâm ánh mắt nhìn An Ly như muốn trách móc, An Ly thì lắc lắc đầu ý bảo không còn cách nào khác nàng mới nhận ra Bách Hợp điện này làm gì có mấy loại trà thượng hạng như Long Tĩnh chứ?

Điều nàng ngạc nhiên hơn là hoàng đế vậy mà lại uống một ngụm không hề nề hà.

Võ Tương Minh buông cốc trà xuống, tay lại cầm một số bức tranh do Thiện Lâm vẽ được đặt trên bàn gỗ bên cạnh lên sơ mắt đánh giá qua một lượt, biểu hiện ung dung thư giãn.

Thật sự không một ai biết hiện tại trong lòng y nóng giận thế nào.

Thiện Lâm không cảm thấy điều gì bất thường, tiến lên thêm mấy bước, to gan hỏi một câu: "Bệ hạ đến đây là có gì muốn dặn dò thần... thần thiếp sao?"

Đã làm phi tần một thời gian, vậy mà hai từ 'thần thiếp' từ Thiện Lâm thật khó nói ra, nàng tự giễu chắc có lẽ mình làm tỳ nữ quá lâu nên thành quen rồi.

Cảm nhận có người tiến đến, Võ Tương Minh bỏ tập tranh xuống rồi nhìn nữ nhân kia.

Lại là cái ánh mắt dò xét đó, Thiện Lâm không biết hiện tại mình lại gây ra tội trạng gì làm y không vui, ngậm chặt miệng im lặng đón nhận ánh mắt như lưỡi kiếm của nam nhân.

Võ Tương Minh đương nhiên không rảnh rỗi đến mức tới cái nơi xa xôi này để xem một vài bức họa hay uống một ngụm trà loại hạ phẩm.

Mới đây không lâu theo mật báo mà hắn biết được hậu cung quả nhiên có người của Nam thị trà trộn ngoài vị Nam tiệp dư được chỉ định nhập cung kia, hắn còn biết được một việc là có triều thần nào đó trong triều qua lại cấu kết với Nam thị ý đồ phản quốc, mà kẻ này còn có nữ nhân là thần tử trong hậu cung.

Cái câu 'thần tử trong hậu cung' làm cho Võ Tương Minh một hồi xao động, đối với y bây giờ kẻ nào cũng đáng nghi cả, nhưng khả nghi nhất vẫn là nữ nhân họ Anh này.

Từ sớm y đã biết nàng cùng với họ Tô có qua lại thân thiết với nữ nhân Nam tộc trong cung, lại trải qua những chuyện vừa rồi, mọi sự việc liên kết lại là ai cũng sẽ thấy rõ vấn đề không bình thường, khó thể trách việc y nảy sinh đa nghi.

Nhưng y tra đi tra lại, cảm thấy Anh gia không phải nhà quyền thế, cũng không nắm thế lực lớn hay giữ trọng trách gù quan trọng trong triều, ngay cả chức vị cũng chỉ là quan ngoại ở xa, Nam tộc cần gì phải nhọc lòng cấu kết với đám người chẳng giúp được gì mình?

Đó là lý do y bâng khuâng nửa ngờ nửa tin.

Nghĩ đến việc nữ nhân này nằm trong vòng bị nghi ngờ, không hiểu lý do gì mà lòng y lại nổi lửa bừng bừng.

Cặp mắt nhìn chòng chọc nàng ta, thần sắc tuy rất bình thường nhưng nắm tay y bên dưới lớp áo đã nắm thành một quyền.

"Không có việc gì, trẫm tiện đường đi ngang nên mới vào đây ghé thăm..."

Dứt câu y ngồi dậy ra hiệu Vương Thanh Mục cùng mình rời khỏi, bỏ lại Anh Thiện Lâm đang vội vã hành lễ cung tiễn.

Người này tốt nhất đừng nên khiến y thất vọng!!!

...

Ứng phó với hoàng đế làm Thiện Lâm hao hụt không ít nguyên khí lẫn sức lực, nàng chưa rõ nguyên nhân y đường đột tìm đến nhưng lòng lại cảm nhận được chắc chắn có nguyên do gì đó đằng sau.

Nàng đứng dậy, nhìn bóng dáng to cao uy phong dẫn đầu một dàn người đang khuất bóng, lại nhìn qua phía mấy bức tranh y vừa cầm xem trên bàn gỗ cách đó

Khoé miệng bất giác chua xót cong lại.

-----

Thời tiết se lạnh thoáng chốc đã bao quanh lấy Hoàng Thành báo hiệu mùa đông đang cận kề, đây đã là mùa đông thứ hai Thiện Lâm trải qua ở những ngày tháng trong cung.

Nàng tự cảm thán hoàng đế đúng là người đứng đầu thiên hạ, chỉ một lần ghé thăm của y mà đã khiến một phi tần chức vị nhỏ chưa được triệu tẩm như nàng có được đãi ngộ gấp đôi trước kia.

Các cục đối với nàng dường như có phần tôn trọng hơn, quần áo xiêm y cho mùa lạnh đầy đủ không thiếu, thức ăn nấu chín, đặc biệt là trà cũng là loại tốt hơn.

Chỉ gặp mặt thánh thượng một lần mà đã như thế, nếu được sủng hạnh thì sẽ còn như thế nào nữa đây?

Tỳ nữ Liên Nhu trước kia chỉ được làm việc mấy việc bị cho là thấp kém trong cung như lau dọn, mãi sau bây giờ được đổi đời cho lên hầu hạ phi tần, nhưng chủ tử không đắc sủng thì phận làm nô tài như nàng coi như chẳng thể tiến thêm mấy bước, đành chấp nhận kiếp sống như trước.

Nhưng đây chính là lần đầu tiên nàng được tận tay cầm những thứ đồ tốt như vậy, liền bạo dạn cổ động tiểu chủ hãy tĩnh táo hơn, việc của Liên Thanh tất nhiên không thể nào quên, nhưng ta vẫn phải phấn đấu tiến lên phía trước.

Thiện Lâm nghe Liên Nhu nói luyên thuyên chỉ phì cười không nói gì thêm, tuy tiểu a đầu nhỏ tuổi nhưng sớm đã thấu hết sự đời, so với An Ly rụt rè thật khác một trời một vực.

Còn về chuyện tranh sủng, nàng tự thấy hoàng đế chưa cho phép nàng có cái tư cách đó...

...

Tần Uyển Nghi đến nay đã mang thai đến tháng thứ năm, nàng ta nghĩ mình hiện đang mang thai rồng đầu tiên của bệ hạ từ lúc đăng cơ đến giờ nên thân phận cao quý hơn trước, đối với vật phẩm trong cung ngày càng kén chọn hơn, các cung các viện vì vị chủ tử kiêu kỳ này mà bận rộn không thôi.

Gấm vóc thì bắt phải là gấm loại thượng hạng từ Giang Ninh xa xôi, thức ăn phải là cao lương mỹ vị, đồ dùng trong cung phải là nạm vàng, áo ấm mùa đông phải là lông hồ ly trắng,...

Đãi ngộ mà nàng ta muốn thật chẳng khác gì chức Quý phi, Chung phi đang 'tịnh tâm nghỉ dưỡng' ở Càn Tường cung mà biết chắc sẽ tức chết mất.

Thiện Lâm ngẫm nghĩ, nếu xét ra thì nàng và Tần Uyển Nghi đều là Tài Nữ nhập cung cùng đợt, có thời gian sống chung ở Thái Cực điện, tuy không quá quá hoà hảo nhưng về lý nàng vẫn phải tới Đông Mai viện một chuyến để thăm hỏi.

Từ bên ngoài cửa, Thiện Lâm có thể nghe được tiếng nói cười rôm rả phát ra từ bên trong thiên điện, mấy giọng nói quen thuộc này làm nàng như trở về thời điểm cùng bọn họ còn là Tài nữ Thái Cực điện, tiếng cười đùa khúc khích của ngày xưa đến nay vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.

Bên trong điện Tần Uyển Nghi ngồi ở vị trí trung tâm của tất cả, bộc lộ khí chất toả sáng kiêu hãnh, những nữ nhân xua nịnh xung quanh chỉ như những vật làm nền.

Việc Thiện Lâm đến đã làm cho không khí vui vẻ truớc đó đột ngột ngưng trệ, hàng loạt những ánh mắt tò mò của các phi tần lần lượt hướng về phía nàng.

"Ôi chao xem ai kìa!"

Cuối cùng vẫn là Tần Uyển Nghi mở lời trước, nàng ta với bộ dạng cao ngạo đắc ý trễm trệ trên trường kỷ làm bằng gỗ Bạch Đàng nâu sẫm, ánh mắt kiều diễm lay động.

"Kể từ lần bị Hoàng hậu nương nương đuổi tới Hoán Y cục, ta còn tưởng cả đời này sẽ không còn gặp lại Anh muội muội nữa, không ngờ lại có một ngày tương kiến, còn với thân phận Lương Viện cơ."

Bị Tần Uyển Nghi buông lời mỉa mai châm chọc, Thiện Lâm không nói lấy một lời nào.

Hạnh Tuyển Thị ngồi bên cạnh xoa xoa bóp chân cho Tần thị, cũng chen vào một câu:

"Tỷ tỷ à, người ta không chịu khuất phục đâu, từ tỳ nữ ở Hoán Y cục đã trở thành thị nữ của Hà Đức phi, kế đó lại được làm ngự tiền cung nữ, dĩ nhiên phải tìm cách leo lên long sàn để trở lại được làm phi tần rồi. Bản lĩnh như vậy thật khó ai có được."

Hạnh tuyển thị này lẽ ra ở chức Mỹ nhân, do có một lần lỡ miệng ăn nói thất lễ đã bị Lý hoàng hậu giáng xuống chức mạt phẩm thấp nhất trong sơ đồ hậu cung, thân phận nàng ta giờ không khác gì tỳ nữ mấy ngoài chuyện được phép được hầu tẩm, giờ đây chỉ có thể làm thị nữ lấy lòng Tần thị để có chỗ dựa nương thân, việc Thiện Lâm được phong Lương Viện khiến nàng không khỏi ghen tức, buộc miệng nói ra những lời chanh chua.

Thiện Lâm không so đo, nàng khép nép hành lễ với Tần Uyển Nghi và Ninh Tiệp dư địa vị cao nhất, nhìn quanh điện thấy Mộc Lan và một số tiểu cung tần khuôn khép ngồi chia ra ngồi thành hai bên để Tần thị ở vị trí trung tâm, ngay cả Ninh tiệp dư cũng đành ngồi một bên làm kẻ gót trà.

Nếu xét về vai vế thì chức Tiệp dư lục phẩm của nàng ta cao hơn hẳn Tần Uyển Nghi, bây giờ vẫn phải hạ mình hầu hạ nàng ta như chủ tử.

Cũng dễ hiểu thôi, cái long thai đó thật sự quá tôn quý, nếu là đứa bé nam thì sẽ hoàng tử thứ hai dưới gối bệ hạ suốt những năm gần đây kể từ khi Hà phi sinh ra trưởng tử Võ Nhất Huy, đến lúc đó nói không chừng vị trí của Tần thị sẽ vụt lên hơn nữa, có làm lên ngôi phi cũng không quá đáng.

Mường tượng được người này có tương lai vô hạn, Thiện Lâm không dám làm mích lòng nàng ta, nhỏ nhẹ đáp: "Muội muội biết tỷ tỷ đang mang thai, cố tình đến đây thỉnh an cũng muốn tặng một số lễ vật, chỉ mong tỷ tỷ có thể an tâm vô ưu sinh hạ hoàng nhi."

Nói xong nàng bảo Liên Nhu dâng lên một chiếc gối làm bằng ngọc Vân Lan có tác dụng ninh thần, đây là lễ vật mà Diêu Thục phi gửi tặng khi nàng được sắc phong Lương Viện, coi như cũng là một trong những thứ có giá trị nhất Bách Hợp điện.

So với số trân bảo mà mà Tần Uyển Nghi sở hữu thì thật thứ này chẳng đáng là gì, nàng ta cầm chiếc gối nhìn ngó trái phải, lại biểu môi: "Chẳng phải Báchủ Hợp điện nhiều đồ tốt lắm hay sao, ngay cả Dạ Minh Châu cũng có, sao lại tặng thứ đồ đơn giản như vậy?"

Một câu nói mà làm cả chính điện rơi vào khoảng câm lặng vô hình, các cung tần ai nấy nhìn nhau e dè, bởi ai cũng biết chuyện Dạ Minh Châu vừa qua chấn động thế nào, Quý phi bị giam lỏng Càn Tường cung, một cung tỳ mất mạng, lại có liên quan đến Anh Lương Viện kia.

Nãy giờ bị mỉa mai sao cũng mặc đi, nhưng Thiện Lâm không ngờ Tần thị lại dám lôi cái chết của Liên Thanh ra đùa giỡn, lòng nàng bất giác trào lên ngọn lửa lớn.

Ninh Tiệp dư thấy không khí căng thẳng, vội xí xoá cho qua: "Dù gì cũng là tấm lòng, Tần muội muội hãy nhận lấy, còn Anh Lương Viện, muội ngồi đi."

Tần thị cũng không làm khó Thiện Lâm nữa, ngoắc tay đồng ý, Thiện Lâm dù siết chặt nắm đấm nhưng vẫn cười tươi cúi người tạ ơn, lui xuống ngồi phía ghế ngay kế Mộc Lan, dùng ánh mắt ra hiệu chào hỏi muội ấy.

Trong lúc Tần Uyển Nghi với nhóm phi tần nói chuyện cười đùa, Thiện Lâm mới cười nhẹ chào hỏi muội ấy, tiểu nữ nhân hiện giờ chính chắn hơn trước nhiều, cũng gật đầu chào lại, nhìn nét mặt có thể thấy muội ấy hơi mệt nhừ.

Đông Mai viện trước đây vốn chỉ có một mình Mộc Lan ở, từ sau khi đám người Ninh Tiệp dư, Tần Uyển Nghi và Hạnh tuyển thị dọn tới thì gà bay chó sủa không ngày nào được yên, Thiện Lâm nhìn là biết mấy ngày qua muội ấy đã phải sống thế nào, không muốn nhắc việc không vui, nàng mới nói về một đề tài nào đó để bắt chuyện:

"Lúc nãy vào đây tỷ thấy hoa bên ngoài vườn hơi trơ trọi, chỗ tỷ có mấy chậu hoa Hải đường đang trồng, nghe Hoa phòng bảo đến mùa xuân hoa sẽ nở, lúc đó tỷ đem qua cho qua cho muội vài chậu."

Đáy mắt Mộc Lan hơi loé lên, nhìn Thiện Lâm với ý cười nhàn nhạt: "Muội nghe mẫu thân nói hoa hải đường đỏ tượng trưng cho tài lộc với phú quý, mùa xuân tới đặt một vài chậu trong sân đúng là rất thích hợp, coi như thêm may mắn."

Thiện Lâm chẳng buồn để ý tới mẫu thân thông thái đó của Mộc Lan, chỉ ngạc nhiên chuyện muội ấy đến bây giờ lại nói ra mấy câu tài lộc vinh hoa phú quý này thản nhiên như thế.

Nàng vốn biết xuất thân của muội ấy rất tốt, là Tri phủ đại nhân quản lý huyện Chấn Nam, tính ra về phẩm cấp còn cao hơn phụ thân nàng, sống vô ưu vô lo từ nhỏ, không ngờ chỉ hơn một năm vào cung mà cách suy nghĩ lại thay đổi so với hồi xưa.

Vì muốn Mộc Lan vui vẻ, nàng liền kéo muội ấy ra ngoài sân đi dạo, nhóm phi tần hiện tại chỉ lo xua nịnh Tần Uyển Nghi nên chẳng để tâm lắm đến các nàng.

Thiện Lâm cố gạt đi sự nỗi buồn luôn thoắt hiện bên trong mình bấy lâu, gượng ra nụ cười vui vẻ nói về đủ thứ chuyện từ trên trời dưới đất, chọc cho Mộc Lan nhịn không được nữa mà sặc cười theo, nét âu lo trên khuôn mặt nhỏ từ lúc nào cũng biến mất.

Hai nàng thật giống như đã trở về những ngày tháng ở Thái Cực điện...

-----

Thời gian gần đây Nam Hải Nghi đã dần dần ít qua lại với Nam Sơn Dương, nàng nhờ âm thầm chú ý mà biết được hoàng đế đã nhận ra chuyện nội gián Nam tộc trà trộn vào cung.

Việc này là nhờ sự tinh ý của nàng vào hôm trước, phát hiện mỗi khi mình đi đến đâu hay nói chuyện với ai đều có một hai cung nữ vô tình hay cố ý liếc nhìn nàng.

Để tránh phát sinh hiềm nghi, nàng gần đây dần dần giao hảo với nhiều phi tần hơn, lúc thì đi uống trà với Cử Cơ, khi thì đi dạo với Hân Tu Nghi, lại thường xuyên gặp mặt Mộc Lan và Thiện Lâm, nàng càng gặp nhiều người càng dễ phân tán sự chú ý của chúng.

Cách liên lạc giữa nàng với Nam Sơn Dương hiện tại là qua thư từ, nhờ tên thái giám Tiểu Cát Tử làm ở Thượng Thực cục mà âm thầm trao đổi qua lại.

Đó chỉ là tên thái giám cấp thấp, bình thường hay được giao nhiệm vụ ra khỏi cung để vận chuyển thực phẩm và cũng là người giao thiện ngọ đến các cung phòng, thân phận Nam thị vốn đã che giấu kỹ càng, thật khó ai nghi ngờ được.

Nam Sơn Dương hôm nay là gửi cho nàng một bức hàm, bên trong viết rằng quân lực Nam tộc vẫn đang chiêu mộ binh mã, thậm chí tìm cách liên lạc vận cận quốc là Đại Tuyên để xin viện trợ, mọi sự đều khó khăn, đặc biệt là lương thảo thiếu hụt.

Trong thư còn nói hiện tại Nam tộc đang muốn ngắm vào số lương thảo của Vạn Thành đang được được vận chuyển từ vùng Tây Nam, nếu thành công sẽ không phải lo vấn đề ăn uống của các binh sĩ.

Hải Nghi suy đi tính lại, chợt nhớ ra huyện Chấn Nam mà phụ thân của Mộc Lan trấn giữ cũng là ở Tây Nam.

Nàng nghĩ nghĩ, vội cầm bút lên viết một vài hàng chữ lên một tờ giấy khác, nét chữ uyển chuyển linh động phủ kín mẫu giấy nhỏ, nàng gấp lại thành bốn, chìa ra bảo tiểu các tử nhận lấy:

"Nhờ ngươi giao lại cho vương huynh."

"Việc này xem như vương nữ người đã tính toán chu toàn hết..." Tiểu Cát Tử vừa nhét thư vào túi áo vừa nói: "Thế còn Tần Uyển Nghi? Nàng ta đang mang thai, người định sẽ thế nào?"

"Cứ tạm thời cho vị đương kim hoàng đế đó vui vẻ đi, ta cũng không muốn manh động làm gì..." Hải Nghi hờ hững trả lời.

Tiểu Cát Tử không nói gì nữa, một mạch nhanh như gió đi khỏi Hợp Hoan điện.

Nam Hải Nghi nhìn người đã đi rồi, mặt thoang thoáng có chút sầu lo không thể nói nên thành lời...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.