Bầu không gian nhất thời yên tĩnh đáng sợ, nam nhân đứng đầu thiên hạ kia trước sau vẫn lặng thinh không nói một câu, tĩnh lặng đến mức khiến bản thân Thiện Lâm nghe được cả tim mình đang đập loạn nhịp mà không rõ nguyên nhân.
Đầu nàng cúi thấp nên chưa rõ hoàng đế đang làm gì ở đằng kia, thân thể nàng đã giữ nguyên tư thế hành lễ suốt một buổi lâu, hiện tại đôi chân nàng gần như tê cứng. Nàng hạ thấp l, cố thả lỏng người cho thoải mái, lại khiến thân thể càng nhức mỏi hơn.
Vào thời điểm kiệt sức nhất, nàng như sắp muốn khuỵ xuống, bất chợt một tiếng nói truyền tới:
"Đứng lên đi."
Tiếng nói nhàn nhạt trầm ấm đó so với khi trước không có quá nhiều thay đổi, từ đây Thiện Lâm có thể nghe ra một chút mệt mỏi chán chường chất chứa ở tong giọng mềm ấm của y. Cũng phải, tiền triều có nhiều việc hậu cung thị phi kéo dài, ai cũng biết mệt. Bản thân nàng trước kia từng hầu y ở Ngự Tiền, tất nhiên cũng tận mắt nhìn thấy những công việc chất thành núi mà y cần phải làm, chứng kiến y phải khắc khổ đối phó với đám ngoại thần tiền triều.
Nàng từ lúc đó mới nhận ra thực tế làm hoàng đế không có gì sung sướng cả, chỉ là vỏ bọc hào nhoáng đẹp đẽ mà những chưa nhìn thấu ngưỡng mộ.
...
Hoàng đế hiện ngồi chễm chệ trên bộ trường kỷ gỗ nằm dọc về hướng nàng, chỉ có thể nhìn được góc nghiêng gương mặt góc cạnh của y, đường nét anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113581/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.