Mới được 1 lúc sau đó, quả nhiên Chung phi đã sai người tới đây lục soát Hợp Hoan điện, Nam Hải Nghi cũng chẳng có ý kiến gì, cứ tự nhiên mà cho bọn họ vào kiểm tra. Thiện Lâm dù sao cũng không có ở đây, bọn người đó tất nhiên cũng chẳng thể tìm được gì, chỉ có thể hậm hực quay về.
Chung phi sau khi nghe tin đã lập tức nổi trận lôi đình, nhưng ngoài nổi giận ra thì nàng ta vẫn còn có thể làm gì được nữa cơ chứ?
Tuy nhiên việc tìm không ra Anh Thiện Lâm ở Hợp Hoan Điện này cũng khiến cho Chung phi yên tâm hơn 1 chút về sự nghi ngờ của mình đối với Hà phi và Nam Hải Nghi, nhưng nàng vẫn phải đề phòng.
Về phần Lan Châu, ả căm ghét Thiện Lâm, hiện tại nhìn thấy kẻ không vừa mắt mình sắp thoát được thì không thể chịu nổi được.
Nhớ tới bộ dạng của Hà phi, Chung phi lại càng tức điên hơn, nàng ngước mắt lên nhìn Lan Châu: "Lúc bản cung xông vào biệt uyển của Thanh Ninh cung đó thì nhìn thấy 1 đĩa thức ăn trên bàn, vừa nhìn là biết đó chỉ mới được ăn xong. Chắc chắn đó là của Anh Thiện Lâm, mà nói như thế thì ả ta rất có thể là vẫn còn lảng vảng đâu đó trong hậu cung này. "
"Nếu như vậy thì người phải mau hạ lệnh đóng chặt toàn bộ cửa cung lại, lỡ như ả mà trốn thoát thì... "
"Chuyện niêm phong hoàng cung là chuyện lớn, sao bản cung có thể tùy tiện làm được cơ chứ? " Chung phi nạt nhẹ.
Nói rồi, gương mặt Chung phi không biết tại sao lại sáng lên, có lẽ nàng ta vừa nghĩ ra 1 "trò" gì đó. Bỗng dưng Chung phi lại rì chặt vào tay của Lan Châu, hít 1 hơi thật nhẹ rồi hét lớn:
"THÍCH KHÁCH! THÍCH KHÁCH! "
Chả biết Chung phi ăn trúng thứ gì mà tự dưng lại la thất thanh bảo có thích khách, Lan Châu định trả lời nhưng lại nhìn thấy đôi mắt của Chung phi có ẩn ý, ả cũng nhanh chóng nhận ra, vội học theo Chung phi:
"Thích khách! Thích khách! Người đâu! Có thích khách! "
Toàn bộ các cung nữ và thái giám bên ngoài Càn Tường cung đồng loạt xách theo những "vũ khí " như dao bếp, cành tre, bàn ghế,... và chạy như điên vào để hộ giá cho Chung phi.
Còn Chung phi, nàng ta cùng Lan Châu thể hiện khả năng diễn kịch của mình bằng cách chưng ra bộ mặt như vừa được nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ trước đám nô tài.
"Hậu cung lại có thích khách, bệ hạ và Thái hậu lại không có trong cung. Để tránh làm phiền tới Hoàng hậu nương nương, mọi việc hiện tại trong hậu cung bản cung phải biết tùy cơ ứng biến. Vì vậy, truyền ý chỉ của bản cung, lập tức đóng toàn bộ cửa thành lại, cho người kiểm tra toàn bộ Đông Tây lục cung, đồng thời điều tra tất cả những kẻ đã ra vào trước đó. "
Vẻ hoảng loạn ban nãy của Chung phi từ lúc nào đã bay theo gió khiến đám nô tài cũng không thể ton được, không những thế còn tỏ vẻ quyền uy như 1 vị nữ chủ của hậu cung mà ra lệnh.
Vì sự việc này hệ trọng, Hoàng Hậu hiện tại chắc còn chưa xuống giường, đám nô tài cũng chả dám làm bậy, gấp gấp nghe lệnh Chung phi.
________________
Nguyệt Hằng đưa Thiện Lâm quay về cung của mình, căn dặn đám nô tỳ bên dưới rằng từ đây người này sẽ hầu việc trong tẩm cung.
Vì Thái Hậu không thích vị tiểu công chúa này nên trước nay những nô tỳ này đối với vị công chúa này cũng chỉ là hầu cho có, việc vị công chúa này đưa 1 cung nữ về thì cũng chẳng có gì lớn lao lắm, bọn họ cũng chẳng quan tâm, xem như có người làm thay công việc cho khỏe tấm thân vậy.
Tuy nhiên, Thiện Lâm nàng cũng chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm 1 chút thì lại nghe tin Càn Tường cung xuất hiện thích khách, phải phong tỏa hoàng cung lại và tìm kiếm thích khách.
Thiện Lâm cũng đã đoán ra được phần nào, thật không thể tin nổi là Chung Quý Phi kia lại to ran như thế, dám sử dụng chiêu này để phong cung lục soát. Xem ra nàng ta đã không thể đợi được nữa rồi.
.....................
Lý Hoàng Hậu ểu oải ngồi dậy sau 1 giấc ngủ dài, nàng cảm thấy hơi đau nhức vai, tự xoa xoa vai mình sau đó ngồi dậy, vén màng che giường, trong lòng vẫn còn có chút luyến tiếc.
"Hoàng Hậu nương nương tỉnh rồi. " Cung nữ Xuân Hoa đứng bên ngoài nhìn thấy thì lên tiếng.
"Giờ là giờ gì rồi? "
Xuân Hoa ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng hiện tại đã rất chói chang, thấy mặt trời đã lên tới đỉnh, liền trả lời: "Bẩm chủ tử, chắc là đã giữa giờ Ngọ rồi. "
"Sớm như thế sao? Bản cung còn định ngủ thêm 1 chút đấy. "
Xuân Hoa nghe thế chỉ khẽ lắc đầu, ngủ đến giữa trưa rồi mà nàng ta vẫn còn thấy sớm ư? Nhưng cũng không dám suy nghĩ quá nhiều, vội vàng dìu nàng ta dậy để rửa mặt.
Quả thật là Lý Hoàng Hậu vẫn còn rất rất buồn ngủ, nhưng cũng không muốn mang tiếng nên cũng đành chiều lòng bọn họ mà ngồi dậy, nếu không sẽ phải nghe đám ma ma lớn tuổi trong cung giáo huấn vừa nghĩ đến đó thôi là đã thấy đau cá đầu.
Rầm!
Cửa của tẩm điện đột nhiên bị mở ra, 1 đám thị vệ từ bên ngoài đã thòng thọc xông vào lật tung mọi thứ, hình như là muốn tìm kiếm gì đó.
Hoàng Hậu chỉ vừa vùa mới thức dậy, vẫn còn chưa thay tẩm y ra mà chúng đã dám chạy vào đây.
Xuân Hoa lập tức cầm lấy chiếc chăn bông quấn lấy cơ thể của Hoàng Hậu lại rồi quát lớn: "Lũ cẩu nô tài! Ai cho phép các ngươi tự ý vào đây? "
Thủ lĩnh của những tên thị vệ kia chầm chậm bước ra, cung kính đáp: "Xin chủ tử nương nương thứ tội, nhưng trong cung có thích khách, chúng thần vì muốn bảo vệ Phụng giá cho nên... bất đắc dĩ phải làm như thế. Lỡ như tên thích khách đó ở đây thì gay go to. "
"Thích khách? " Lý Hoàng Hậu nhíu mày.
Nàng ta quay mặt sang nhìn những kẻ đang xét cung kia, dường như bọn chúng hoàn toàn là nam nhân chứ không phải là Thái Giám nữa, tay bọn mỗi tên còn vác theo 1 thanh gươm.
Giữa tẩm cung riêng của 1 vị đương kim Hoàng hậu, ăn mặc còn chưa chỉnh tề mà 1 đám nam nhân mang mang gươm mang kiếm vào đây. Chuyện này mà chuyền ra ngoài thì trinh tiết của nàng còn đâu nữa?
Thích khách ư?
Nghĩ tới đó, Hoàng Hậu lại giận điếng người, nàng trừng mắt nhìn bọn họ, hít 1 hơi rồi gào to:
"CÚT HẾT CHO TA!!! "
_______________
Chung phi chậm rãi đi vào Thượng Dương cung, trong lòng mang theo 1 tia bất an.
Lý Hoàng Hậu mặc phụng bào màu đỏ khá chỉnh tề, giờ đây nàng ta đang ngồi ở bàn ăn quay lưng lại về phía của Chung phi, từ tốn mà bỏ thức ăn vào miệng của mình.
"Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an! " Chung phi cúi người thi lễ.
Lý Hoàng Hậu nghe thấy giọng nói của kẻ đáng ghét nhất hậu cung kia thì dừng động tác ăn lại,buông đôi đũa nạm vàng trên tay mình xuống, nói:
"Bản cung còn tưởng là ai, hóa ra nguyên nhân khiến cho cả đông tây lục cung náo loạn lên là bật nguồn từ Càn Tường cung. "
"Hậu cung có thích khách, Châu Cẩm biết Hoàng Hậu nương nương lúc đó còn chưa dậy cho nên mới tùy cơ ứng biến, thật sự Châu Cẩm chẳng làm gì sai cả. "
Hoàng Hậu nghe thấy thế thì nộ khí đùng đùng nổ ra, quay mặt ra sau nhìn Chung phi,giọng đay nghiến: "Vậy sao? Bản cung còn không biết cả hoàng cung này từ lúc nào mà lại nằm trong sự quản lý của Quý Phi đấy. Tự tiện phong tỏa hậu cung, lục soát khắp nơi, còn dám cho 1 đám người vào làm loạn Thượng Dương cung. Cô cũng giỏi thật!"
Chung phi cũng chẳng thèm nhún nhường Hoàng Hậu nữa, bắt đầu lớn giọng đáp lại: "Châu Cẩm chẳng qua chỉ là muốn... "
"CÔ CÂM MIỆNG ĐI! " Lý Hoàng Hậu quát to khi Chung phi vừa mới mở miệng nói được vài câu.
Chung phi như hoàn toàn bị lấn át bởi sự hùng hồn của Hoàng Hậu, Lý Hoàng Hậu cũng chẳng để Chung phi kịp nói lời nào, tiếp tục quát: "Thượng Dương cung này của bản cung từ lúc nào đến lượt cô lớn tiếng?"
Miệng Chung phi đã cứng lại, không biết nên đáp trả lại bằng lời gì, Lý Hoàng Hậu chua chát nói thêm: "Mau chóng thu lại mệnh lệnh phong cung rồi xéo đi, tên thích khách khi tìm lâu như thế mà không thấy thì có lẽ hắn đã thoát mất rồi. "
Khi Hoàng Hậu biết thích khách từ Càn Tường cung ra thì rất cao hứng, còn cầu mong là tên đó giết chết luôn tiện nhân kia. Tuy nhiên khi thấy Chung phi bình an như thế thì lại cực kỳ cục hứng.
"Hoàng Hậu.. "
"Đủ rồi, mau xéo đi! "
Bản tính của Chung phi thật chất cũng không phải người giỏi nhịn nhục gì, bị Hoàng Hậu nói như thế cũng không kìm nén nữa, lập tức bật lại Hoàng Hậu: "Thôi được rồi, chuyện đã đến mức này thì Châu Cẩm không giấu nữa, ả tiện nô Anh Thiện Lâm mà lần trước Hoàng Hậu đã trách phạt đã trốn đi rồi? "
"Cái gì? " Lý Hoàng Hậu nheo mắt hỏi.
"Là Anh Thiện Lâm kia đã âm thầm bỏ trốn, Châu Cẩm vì sốt ruột cho nên mới bày ra chuyện này để thừa cơ hội lục xét... "
"Nói như vậy... Không phải là có thích khách, mọi chuyện đều là do ngươi bịa đặt?" Lý Hoàng Hậu dường như chẳng thèm đếm xỉa tới việc Anh Thiện Lâm bỏ trốn, vừa thấy Chung phi có sơ hở liền lập tức tấn công.
Quả thật, ngay cả bản thân Chung phi cũng không thể hiểu được sao hiện tại mình lại có thể ngu đến như thế khi nói ra câu đó mà không thèm suy nghĩ kỹ càng, bây giờ hồi hận cũng đã muộn. Nàng chỉ có thể đưa tay lên tự bịt miệng mình lại.
Ánh mắt của Hoàng Hậu lộ ra rất rõ vẻ ranh ma, nhìn thẳng vào mặt Chung phi: "Thì ra là như vậy, ngươi vì 1 ả cung nữ mà lục cung người này, xét cung kẻ khác, không những thế mà còn đưa 1 đám người tới làm loạn Thượng Dương cung. Còn bình tĩnh mà ở trước mặt bản cung mà bịa đặt chuyện thích khách, dối gạt cả hậu cung."
Lý Hoàng Hậu từng câu từng chữ nói ra rành gọt sắc bén, Chung phi muốn cãi cũng cãi không được.
"Nói cho cô biết, ngày hôm nay tâm trạng của bản cung cực kỳ không tốt, nếu cô khôn hồn thì mau chóng cút về Càn Tường cung của mình đi, bản cung không muốn nhìn thấy mặt ngươi ở đây nữa! "
Vốn dĩ Chung phi vẫn còn muốn tiếp tục giằng co với Hoàng Hậu, nhưng lại nghĩ bản thân mình mới là kẻ bày trò, còn cả chuyện Hoàng Hậu bị 1 đám nam nhân mạo phạm, dù sao cả đều là 2 nữ nhân quyền lực nhất hậu cung này, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ là trò cười. Chính vì vậy nên Hoàng Hậu mới không muốn trách phạt Chung phi mà lại đuổi về. Nếu không nàng ta dễ dàng gì mà chịu bỏ qua như thế?
Chung phi điềm đạm cúi người, làm ra vẻ biết hối lỗi: "Chuyện ngày hôm nay coi như Châu Cẩm làm sai, xin Hoàng Hậu nương nương thứ tội. "
"Cút đi! " Hoàng Hậu chẳng thèm để ý tới thể diện của Chung phi mà nói to.
Chung phi lòng càng giận hơn nhưng không thể đáp trả, nàng ta chỉ có thể giậm thật mạnh chân xuống đất như đang dằn mặt hoàng hậu rồi quay gót bỏ đi.
Có vẻ như sau khi mắng Chung phi 1 trận thì Lý Hoàng Hau rất hả hê, quên luôn cả chuyện Thiện Lâm bỏ trốn. Nàng ta quay lại bàn ăn định tiếp tục ăn những thứ đang dang dở trên bàn, nhưng vừa cầm đũa lên thì lại bực bội ném xuống bàn lại. Khó chịu nói:
"Vừa nhìn thấy mặt ả tiện nhân đó là bản cung đã hết muốn dùng bữa rồi. "
_______________
Hoàng Hậu thì cuối cùng vẫn là Hoàng Hậu, Chung Phi thật sự quyền lực như thế nào trong hậu cung cũng không thể qua được Hoàng Hậu. Vì vậy lời nàng ta đã nói ra rồi, Chung phi dẫu có không phục vẫn phải làm theo, thu hồi lại những kẻ kia.
Lan Châu cũng giận không kém, ả liên tục luyên thuyên bên cạnh Chung phi: "Chủ tử, không lẽ người thật sự định buông xuôi như thế ư? "
Chung phi hầm hừ trên trường ký, hờ hững nói: "Dù sao ả cũng không hoàn toàn nằm trong kế hoạch sắp tới của bản cung, sống hay chết cũng chẳng ảnh hưởng gì! Ra ngoài đi. "
Bị Chung phi lạnh lùng đuổi ra ngoài, Lan Châu đành phải ôm quả hận mà làm thinh, lui ra ngoài. Tuy nhiên, trong lòng của ả vẫn thấy không phục, ả nhất định sẽ không bỏ qua cho Ahh Thiện Lâm dễ dàng như thế!
"Tiểu Tín Tử! "
Nghe Lan Châu gọi mình, Tiểu Tín Tử lập tức chạy tới hỏi: "Chủ tử có gì căn dặn ta hay sao? "
"Không phải, ta chỉ là muốn nhờ huynh giúp ta 1 chuyện. "
"Chuyện gì? "
Lan Châu quay qua quay lại đề phòng có kẻ nghe lén rồi thỏ thẻ với Tiểu Tín Tử: "Ta muốn huynh cho người thả chuột ra khắp cả hậu cung này, sau đó lợi dụng việc này phái vài người của mình vào từng cung với danh nghĩa là diệt chuột để xét cả lục cung, tìm cho ra Anh Thiện Lâm. "
"Việc này... chúng ta có nên hỏi ý nương nương trước hay không? "
"Không cần, cứ thầm lặng mà làm đừng cho ai biết. "
Tiểu Tín Tử có chút lo lắng nhưng cũng không khước từ Lan Châu, lập tức tiến hành công việc của mình.
..................
Sau khi Nguyệt Hằng đưa Thiện Lâm tới Hải Lan cung thì liền giấu nàng ở tận trong tẩm cung, xem như tạm thời hầu việc tại nơi này.
Hiện tại trời đã tối, chuyện có thích khách đã bị Hoàng Hậu bác bỏ, Chung phi cũng tự về cung đóng cửa hối lỗi. Ngoài trừ việc trong cung có chuột nên phải diệt chuột từng cung, Thiện Lâm cũng hiểu là âm mưu của bọn người ở Càn Tường cung chưa dừng lại. Nhưng may mắn là vì Hải Lan cung chỉ là nơi ở của công chúa nên bọn họ cũng chỉ làm qua loa, thật sự không chú ý tới tẩm điện này.
Tất cả mọi chuyện xem như đã qua, Thiện Lâm cũng không cần bận tâm nữa, công việc của nàng là phải dọn dẹp nơi này, sắp xếp thật gọn lại giường ngủ của Nguyệt Hằng, sau khi làm xonh, nàng ngồi ở 1 góc suy nghĩ vẩn vơ.
Mấy ngày này Cao Thái Hậu không có ở trong cung kèm cặp nên Nguyệt Hằng thật sự rất tự do và thoải mái, tung tăng bên ngoài từ sáng tới tối. Vì sự an toàn của Thiện Lâm cho nên Nguyệt Hằng mới không dám dẫn Thiện Lâm đi cùng, cho nên vị tiểu công chúa đó mới phải ra ngoài 1 mình.
Vừa nhắc Tào Tháo thì quả nhiên Tào Tháo tới, Nguyệt Hằng thật sự đã quay về.
"Công Chúa điện hạ, bây giờ có lẽ cũng đã là giờ ngủ rồi, vẫn nên đi nghỉ thôi. "
Nguyệt Hằng ngoan ngoãn gật đầu, đứng yên 1 chỗ để Thiện Lâm thay tẩm y cho mình. Nhưng chưa kịp thay, Nguyệt Hằng đã vội cất tiếng:
"Phải rồi Thiện Lâm, ban nãy ta có gặp Nam Tiệp Dư, tỷ ấy nhờ ta đưa cho ngươi cái này, suýt mặt đã quên." Nguyệt Hẫng đột nhiên lôi đâu ra 2 món đồ vật.
Nghe thấy nhắc tới Nam Hải Nghi, Thiện Lâm đặc bộ tẩm y xuống, nhìn chằm chằm vào 2 mòn đồ mà Nguyệt Hằng đưa cho mình.
Thứ đầu tiên chính là bức tranh vô diện của vị đương kim hoàng đế.
Nhìn lại vật thứ 2, thân thể Thiện Lâm lập tức cứng đờ lại, người cứ như đóng băng, cử động 1 chút cũng không được.
Đây là... Là thứ mà đã đẩy nàng vào tình cảnh ngày hôm nay... thứ mà cả đời này nàng mãi mãi không bao giờ quên được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]