Anh Thiện Lâm lén lút đi vào Bộ Hình Sự, nàng lo lắng cho Tô Mộc Lan nên mới tới đây.
Tô Mộc Lan đang cùng 9 Tài Nhân khác chuyển đến Đông Mai Các, nơi ở cũ đã quá nguy hiểm. Thiện Lâm bước đến gần, thì thào:
“Mộc Lan, Mộc Lan!”
Tô Mộc Lan nhìn thấy Thiện Lâm, vội chạy đến, khóc nức nở:“ tỷ tỷ, muội sợ quá! Cứ tưởng rằng sẽ bị mất mạng ở đó!”
Thiện Lâm xoa vai muội ấy, trấn an:“ được rồi đừng sợ nữa! Muội bây giờ đã bình an vô sự rồi cơ mà?”
Tô Mộc Lan dụi mắt:“ cũng may lúc đó muội chưa ăn số thức ăn đó, nếu không thì đã chết rồi!”
“Được rồi, thấy muội bình an thì tỷ cũng yên tâm, mau cùng các ma ma đến Đông Mai Viện đi.”
Thiện Lâm nhìn thấy Mộc Lan bình khóc nức mà thở dài, tuổi trẻ như thế đã phải nhìn thấy mấy cảnh giết người này rồi, không còn thời gian, nàng phải quay về Hoán Y Cục.
Nhưng không hiểu vì sao toàn bộ những người ở đây đều nhìn bằng ánh mắt rất lạ.
Về phòng thì thấy An Ly đang bị hai tên thái giám còng tay lại, “tỷ tỷ!”
Điền ma ma nhìn thấy Thiện Lâm liền quát:“bắt luôn cả ả về đây!”
Thiện Lâm ngơ ra:“ có chuyện gì vậy? Sao lại bắt ta!”
Điền ma ma bước đến:“ngươi còn dám hỏi? Dám ăn cắp vải lụa của lão nương, xem ra ngươi không muốn sống rồi.”
“Ăn cắp vải lụa? Là sao? Ta không hiểu?”
“Ngươi còn dám hỏi? Mau đem ra đây!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113522/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.