Dưới ánh trăng rửa tội trong vắt, kẻ mang trên mình đầy tội lỗi như hắn, ngã xuống trước mặt thần nữ.
...
Ban đêm, một cơn mưa nhỏ tí tách lại kéo đến thành Cảnh Tô. Thẩm Trường Dịch cho lui nô bộc, một mình hắn cầm ô giấy đi tới ngoại ô sông Vân Mộng.
Ánh trăng bàng bạc cùng nước mưa rải xuống mặt sông, khiến nó như được phủ thêm một tầng lụa mỏng. Hắn, một thân thanh y phiêu dật, nhàn nhã mà thưởng thức cảnh đẹp trên sông hệt như một công tử thiện lương ôn nhuận vô song.
Có lẽ chỉ có người thân cận với hắn mới hiểu được, hắn không phải đang ngắm mưa phùn trên sông, mà là đang nhìn thứ khác.
Hắn ở trong lòng yên lặng tính nhẩm thời gian. Không sai biệt lắm, hẳn sắp đến rồi.
Một lát sau, một hắc y nhân không một tiếng động xuất hiện sau lưng hắn: "Điện hạ, người đã được mang đến."
Hắn ở giữa mưa phùn xoay người lại, nhìn thấy hai thân ảnh đang giãy giụa bị ám vệ áp giải đến trong màn mưa lạnh lẽo, sau đó khóe miệng câu lên một nụ cười khẽ tản mạn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu.
Hắn khoan thai đi đến chỗ hai người kia, cười ôn nhu vô hại lại phảng phất giấu giếm hung đào: "Mật thám của Thái Tử, là cảm giác thế nào đây?"
Hai người cúi đầu sát xuống đất, hai mắt đỏ bừng, lại không nói một lời nào.
Thẩm Trường Dịch đi đến trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, phảng phất như đột nhiên phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu-truong-tue/2544783/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.