Chương trước
Chương sau
Dưới ánh trăng rửa tội trong vắt, kẻ mang trên mình đầy tội lỗi như hắn, ngã xuống trước mặt thần nữ.

...

Ban đêm, một cơn mưa nhỏ tí tách lại kéo đến thành Cảnh Tô. Thẩm Trường Dịch cho lui nô bộc, một mình hắn cầm ô giấy đi tới ngoại ô sông Vân Mộng.

Ánh trăng bàng bạc cùng nước mưa rải xuống mặt sông, khiến nó như được phủ thêm một tầng lụa mỏng. Hắn, một thân thanh y phiêu dật, nhàn nhã mà thưởng thức cảnh đẹp trên sông hệt như một công tử thiện lương ôn nhuận vô song.

Có lẽ chỉ có người thân cận với hắn mới hiểu được, hắn không phải đang ngắm mưa phùn trên sông, mà là đang nhìn thứ khác.

Hắn ở trong lòng yên lặng tính nhẩm thời gian. Không sai biệt lắm, hẳn sắp đến rồi.

Một lát sau, một hắc y nhân không một tiếng động xuất hiện sau lưng hắn: "Điện hạ, người đã được mang đến."

Hắn ở giữa mưa phùn xoay người lại, nhìn thấy hai thân ảnh đang giãy giụa bị ám vệ áp giải đến trong màn mưa lạnh lẽo, sau đó khóe miệng câu lên một nụ cười khẽ tản mạn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Hắn khoan thai đi đến chỗ hai người kia, cười ôn nhu vô hại lại phảng phất giấu giếm hung đào: "Mật thám của Thái Tử, là cảm giác thế nào đây?"

Hai người cúi đầu sát xuống đất, hai mắt đỏ bừng, lại không nói một lời nào.

Thẩm Trường Dịch đi đến trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, phảng phất như đột nhiên phát hiện cái gì đó, lại cong lưng xuống, vươn bàn tay thon dài, nhẹ nhàng nâng cằm một người lên.

Lại là nữ nhân.

Nước mưa nhỏ dọc xuống theo gương mặt của ả, một giọt, lại một giọt nữa, phảng phất như âm thanh kêu gào của số mệnh.

Hắn nhìn gương mặt thuần triệt thanh lệ của nữ tử, thở dài một hơi, nói: "Khanh bổn giai nhân."

Nại hà tụng tặc.

Nhưng hắn chỉ nói nửa câu, liền dừng lại.

Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, lòng mang cừu hận chính là hắn, hợp tác với ngoại tướng chính là hắn, ám luyện trọng quân chính là hắn, ý đồ mưu phản cũng là hắn. Đứng trên lập trường là văn võ trong triều, thì hắn chính là gian thần lòng mang dã tâm bất chính, ý đồ làm loạn.

"Tặc" này, là hắn mới đúng.

Hắn tự giễu mà cười cười, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, thật lòng mà đối hai người kia cao giọng nói: "Hai ngươi đối với Thái Tử cũng coi như trung tâm hết lòng. Không bằng sau này theo ta, nếu tận tâm tận lực, cũng có thể có cơ hội lập nghiệp lớn."



Hai người nọ nghe xong lời này, lại tức tới sùi bọt mép, bỗng nhiên đứng dậy, nhưng lại bị ám ảnh vệ nặng nề đè xuống đất. Ánh mắt bọn họ nhìn Thẩm Trường Dịch, giống như nhìn một ác ma khoác lên lớp da con người.

Nam tử kia hung hăng mà phun một ngụm nước bọt, chửi ầm lên: "Tiểu nhân, gian thần! Chúng ta đi theo Thái Tử, không phải bởi vì quyền thế cùng ích lợi, mà là vì chính đạo trong lòng! Chúng ta cho dù chết không toàn thây, cũng sẽ không vì một tặc thần như ngươi mà bán mạng!"

"Chính đạo? Gian thần?" Thẩm Trường Dịch nhiều lần lặp lại hai từ này, giống như có chút tức giận mà xiết chặt ngón tay. Hắn hơi nghiêng đầu, nói từng chữ một: "Nhưng chính đạo của thiên hạ này, không nên được định đoạt từ địa vị, mà nên do chân tướng quyết định."

"Chân tướng chó má gì!" Nam tử kia cho dù ở dưới màn mưa đã vô cùng chật vật, nhưng điều trong lòng tin tưởng vẫn chưa từng mảy may thay đổi, "Hôm nay cho dù chúng ta chết, sau này cũng sẽ có ngàn ngàn vạn vạn nghĩa sĩ chống lại ngươi, cản trở ngươi! Trời xanh chứng giám, chính đạo trường tồn! Ngươi đã lựa chọn như thế, chú định sẽ để lại tiếng xấu muôn đời!"

Thẩm Trường Dịch thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, hơi nheo hai mắt lại. Hắn cố gắng ẩn nhẫn, môi mím thành một đường thẳng, nhưng vẫn không phản bác lại nam tử kia.

Hắn rất muốn giải thích, giải thích rõ ràng những chân tướng kia, giải thích mục đích thật sự của hắn, nhưng lý trí nói với hắn, thân phận của hắn không cho phép hắn làm như vậy.

Huống chi, thiên hạ này sẽ không có người thấu hiểu.

Nam tử kia lại không có ý tứ ngừng lại: "Hay cho một Thần Vương, hay cho Thẩm Trường Dịch! Thời điểm ngươi mưu tính, trong lòng chỉ có tư lợi của bản thân! Ngươi có nghĩ tới thiên hạ thương sinh, đau khổ của lê dân bá tánh không? Trở thành chủ của thiên hạ, ngươi cảm thấy ngươi thật sự xứng sao?!"

Giống như đang phát tiết, lại giống như bức bách nội tâm của gã, từng câu từng chữ chất vấn như thốt ra từ linh hồn mà gã cho là thiện lương của mình.

Những lời này tựa hồ chạm đến cấm kỵ trong lòng của Thẩm Trường Dịch. Hắn nhìn chằm chằm gã, siết thật chặt song quyền, gân xanh nổi lên, cắn răng nói: "Câm -- miệng --"

Giống như đã ẩn nhẫn đến cực điểm, mỗi một chữ đều như nặng ngàn cân.

"Như thế nào, ngươi chột dạ sao? Vậy thì ta càng phải nói! Ngươi, Thẩm Trường Dịch, ích kỷ, mưu quyền soán vị, ngươi sẽ hại thiên hạ thương sinh! Ngươi căn bản không xứng làm chủ của thiên hạ!"

"Đủ rồi, bổn vương bảo ngươi câm miệng!" Ngực Thẩm Trường Dịch phập phồng kịch liệt, thanh âm đột nhiên lên cao, cảm xúc đột nhiên mất khống chế.

Trong bóng đêm, không có ai chú ý tới, đồng tử của hắn dần dần nhiễm một tầng đỏ thẫm yêu dị, màu đỏ ghê rợn như máu tươi, vô cùng quỷ dị.

"Ha ha ha ha ha!" Nam tử ngửa mặt lên trời cười to, trừng mắt nhìn Thẩm Trường Dịch: "Được, muốn ta câm miệng, vậy ngươi giết ta đi!"

"Ngươi thật sự cho rằng bổn vương không dám giết ngươi sao!"

Đột nhiên, hai mắt hắn hoàn toàn bị nhuộm đỏ, thái độ khác thường, lộ ra hơi thở yêu ma điên cuồng. Ám vệ bên cạnh nhìn hắn, trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng dưới áp bách của khí tức điên cuồng này, bọn họ cũng không dám nói gì.

Rồi sau đó, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, Thẩm Trường Dịch bỗng nhiên xoay người, rút trường kiếm bên hông của một ám vệ.

Trong màn đêm thăm thẳm, một đạo hàn quang hiện lên. Trường kiếm xẹt qua cổ của hai kẻ kia, một tiếng rít gió vang lên, mọi thứ dường như quay cuồng, tiếng sấm nổ vang trời, phảng phất như tiếng hét chói tai cuối cùng của kẻ tử tội.

Trong nháy mắt đó, huyết vũ bay tán loạn.

Mọi âm thanh trong trời đất phảng phất như biến mất.

Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ gương mặt và thanh y của hắn, cùng với cả linh hồn hắn nữa.

Đó là, máu tươi và trái tim của thế nhân.

Đỏ tươi, nóng hổi, nhiệt thành.

Bỏng cháy ở trước mặt hắn.

Máu tươi phảng phất như đánh thức lý trí của hắn. Sau nhát kiếm này, ánh mắt hắn dần trở nên rõ ràng, dần lấy lại ý thức. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, hai người kia đã ngã xuống đất, hơi thở tắt lịm.

Nước mưa tí tách rửa trôi máu tươi của bọn họ, phảng phất như đang tẩy rửa tội ác, mặt đất nhuộm một mảng đỏ tươi, quỷ dị mà tuyệt vọng, bắt mắt mà chói mắt.

Hắn nhìn hai thi thể trong mưa, ngơ ngẩn lui về sau từng bước một.

Phịch một tiếng, bàn tay hắn không còn sức lực, trường kiếm rơi xuống đất.

Hai tay của hắn bắt đầu run rẩy, dần dần lan tràn đến bả vai, rồi đến toàn thân.

Hắn nhìn trường kiếm dính đầy máu tươi trên mặt đất, nhở lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy không thể tin được.



Hắn vốn không muốn giết hại bọn họ......

Hắn đã thề, sẽ không hại thiên hạ thương sinh......

Tại sao lại như vậy......

Là hắn, giết chết bọn họ......

Hắn giết chết bọn họ!

Ảnh vệ chung quanh thấy cảnh tượng này, trong lòng sợ hãi, quỳ xuống đất: "Điện hạ bớt giận."

Hắn muốn nói gì đó, lại cảm thấy không nói nên lời, thân bất do kỷ.

Màn mưa mông lung, bóng đêm nặng nề, nước mưa hòa với máu đỏ chảy trên mặt đất đầy ghê rợn, nơi nơi đều là khí tức tử vong tuyệt vọng.

Thật lâu sau đó, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ngước nhìn trăng sáng thuần triệt trên cao, thở dài một hơi: "Các ngươi trở về trước đi, đừng ở lại đây, bổn vương muốn yên lặng một mình."

...

Mưa vẫn không ngớt, sông dài vô tận.

Thẩm Trường Dịch không cầm theo ô. Hắn nhìn lên bầu trời thâm trầm, mặc kệ nước mưa xối ướt, giống như làm như vậy có thể rửa sạch máu tươi trên áo cùng tội ác trên người hắn.

Nhưng mà, sao có thể rửa sạch đây...

Hắn giết người, hắn đã làm hại thương sinh, chính đạo nhân dân.

Hắn có tội.

Hắn lang thang không có mục tiêu dọc theo sông Vân Mộng, kéo theo vết máu loang lổ, thất hồn lạc phách.

Đi tới đi lui, hắn lại nhớ tới lời kẻ kia đã nói.

Gian thần làm loạn, tiểu nhân đê tiện.

Sẽ không có người hiểu hắn, cũng không có người muốn hiểu hắn. Cái gọi là chính nhân quân tử trong mắt người đời, chính là kẻ cắp mưu đồ soán vị là hắn. Nếu hắn đã lựa chọn con đường này, vậy thì nhất định phải trở thành kẻ địch của thiên hạ.

Nhất định phải có một người đi vào hắc ám.

Bên trong đêm đen thâm trầm không có ánh mặt trời ấy, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác cô độc cùng ác cảm tội lỗi trước nay chưa từng có.

Thật lâu sau đó, hắn vươn tay ra, nhìn vết máu đỏ thắm trong lòng bàn tay, đột nhiên nhớ tới nốt chu sa tươi đẹp giữa trán nữ tử kia.

Rõ ràng là màu đỏ tươi giống nhau. Nhưng màu đỏ trong tay hắn, là tuyệt vọng cùng u ám. Mà màu đỏ giữa trán nàng, lại thần thánh vô song, tinh khiết động lòng người.

Thiên Kỳ, Thiên Kỳ, kỳ nguyện thiên vạn biến (*),tâm nàng hướng về cái gì?

(*) Cầu nguyện hàng ngàn lần.

Cuối cùng vẫn là không giống nhau.

Hắn nhìn núi rừng nơi xa, trong lòng nặng nề thở dài một hơi. Dữ thiên minh ách, dữ địa đồng bi (*).

(*) Hát với trời, khóc với đất.

...

Đêm tối lạnh lẽo, đặc biệt là ở vùng ngoại ô hoang vu vắng vẻ này, cảnh tượng bốn phía càng trở nên âm trầm hơn.



Thẩm Trường Dịch nhìn lên mặt trăng trên đỉnh đầu, hắn nên trở về rồi.

Dù sao, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, hắn cần sắp xếp lại kế hoạch sau này. Thân phận của hắn, chí lớn của hắn không cho phép hắn sa vào bi thương, cũng không cho phép hắn lui bước.

Hắn cần phải giữ cho lí trí thanh tỉnh, không thể phạm sai lầm nữa.

Trăng sáng chiếu rọi nhân gian, hắn nhìn nước sông trong veo, rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc này, thanh âm sột soạt đột ngột truyền ra từ rừng cây đen nhánh sau lưng hắn, giống như ma quỷ đạp lên lá cây, sau lưng hắn dâng lên từng trận lạnh lẽo.

Chuyện gì đây? Là ai? Là địch là bạn?!

Tim hắn phút chốc đập nhanh, hắn nín thở, từng bước một lặng yên đi về phía rừng cây kia. Bản năng cầu sinh khiến hắn nắm chặt vỏ kiếm trong tay, chuẩn bị tùy thời mà rút kiếm ra.

Rốt cuộc là ai......

"Hắt xì!" Vào lúc hắn sắp đến gần, một thân ảnh màu tím bỗng nhảy ra từ rừng cây. "Không phải chứ Sơ Huyền, ta thế mà dị ứng với thảo dược này!"

Thẩm Trường Dịch thấy rõ người tới, dừng một chút, vô ý thức mà buông lỏng tay đặt trên vỏ kiếm, như có chút không thể tin nổi: "Thiên Kỳ?!"

Thiên Kỳ nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, nàng cũng không thể tin được: "A, điện hạ?"

Không phải chứ, không phải chứ, nàng nửa đêm dùng truyền tống phù tới vùng hoang vu dã ngoại hái thảo dược, thế mà lại gặp phải Thẩm Trường Dịch?

Nhưng hắn cả người đều dính máu, không phải nửa đêm chạy tới nơi này đánh nhau với ai chứ......

Chậc chậc, mặc kệ những thứ này đi, tóm lại, đây là cơ hội tốt bất ngờ nha.

Bất quá, không biết hắn có nghe thấy lời nàng nói với Sơ Huyền ban nãy không nữa? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Tuy nhiên đối với Thẩm Trường Dịch mà nói, nửa đêm ở nơi khỉ ho cò gáy này, nơi xác xuất gặp người quen còn thấp hơn gặp ma quỷ, hắn tràn đầy kinh ngạc, hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi tới nơi này làm gì?"

Chưa kịp chờ nàng trả lời, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ uy áp ngập trời, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang xé rách lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn vô cùng thống khổ.

Trải qua chuyện đêm nay, tinh thần của hắn vốn đã rệu rã, uy áp như vậy khiến hắn căn bản không thể chịu được.

"A......" Hắn kêu lên một tiếng, bước chân loạng choạng, miễn cưỡng dùng trường kiếm chống đỡ thân thể của mình, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Rồi sau đó, dưới ánh trăng rửa tội trong vắt, kẻ mang trên mình đầy tội lỗi như hắn, ngã xuống trước mặt thần nữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.