Chương trước
Chương sau
Ta thật sự điên rồi.

.....

Sau khi từ biệt Thiên Kỳ, Thẩm Trường Dịch và Thiếu Ôn đi theo đường cũ trở về.

Suốt dọc đường đi Thiếu Ôn cảm thấy chủ tử nhà mình hơi kỳ lạ, không nói gì cả, cũng không biết đang nghĩ gì.

Cậu vốn muốn nhắc đến Thiên Kỳ cô nương để trêu chọc điện hạ nhà mình một chút, nhưng nhìn sắc mặt chăm chú của Thẩm Trường Dịch, cậu không dám nói lung tung, nên đành im lặng theo.

Cũng phải, hắn vốn là một quyền sĩ tâm tư kín đáo lạnh lùng, nữ nhi tư tình đặt trên người hắn, dường như không thích hợp.

Ôi, thật đáng tiếc cho dung mạo lương vi thiên nhân (*) khiến ngàn vạn nữ tử trong thành si mê.

(*) Lương vi thiên nhân (惊为天人): cho rằng chỉ có thần mới có thể như vậy (dung mạo, tài năng); hoặc kinh ngạc trước vẻ đẹp hay tài năng của ai đó.

Vừa vào thành, Thẩm Trường Dịch hơi đắn đo một chút, đưa cho Thiếu Ôn một bức mật thư: "Đây là thư tối hôm qua ta viết, liên quan đến kế hoạch sau này, ngươi mang đến phủ Lục tướng quân đi."

"Vâng." Thiếu Ôn nhận lấy bức thư, không suy nghĩ nhiều, cậu cảm thấy vui sướng khi có thể thoát khỏi bầu không khí nặng nề này.

Nhìn theo bóng lưng thoải mái đi xa dần của Thiếu Ôn, Thẩm Trường Dịch thở ra một tiếng nặng nề.

Hắn cúi đầu, chậm rãi đi dọc theo con đường ban đầu, ngón tay thon dài dưới ống tay áo nhẹ nhàng vuốt ve miếng vải còn sót lại của túi thơm.

Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên, bản thân đã bất tri bất giác đi đến cửa hàng bán túi thơm kia.

Không biết là trùng hợp hay là cố ý.

Bà chủ lúc sáng nhìn thấy hắn, thân thiện mỉm cười: "Công tử lại tới nữa sao, lần này ngài muốn mua loại nào đây?"

Thanh âm của Thẩm Trường Dịch rất nhẹ nhàng, giống như một làn gió thổi qua: "Túi thơm thêu hoa Tử Đằng vẫn còn chứ?"

"Có, có. Không phải công tử đã mua một cái rồi sao?"

Thẩm Trường Dịch cười yếu ớt: "Không cẩn thận làm mất rồi."

Bà chủ cũng cười cười: "Tặng cho người trong lòng mà không cẩn thận như thế."

Ánh mắt hắn lảng tránh, thất thố nói: "Không phải..."



"Ôi, ngài nói thế nào thì chính là thế đó." Bà chủ cũng không định trêu chọc hắn nữa: "Vậy ta lấy cho công tử... một cái nữa nhé?"

"Ừm." Thẩm Trường Dịch đáp lại.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương của hoa Tử Đằng. Hắn bỗng xuất thần.

Ma xui quỷ khiến, hắn nói thêm: "Lấy hai cái đi."

...

Đêm khuya, Thần Vương Phủ.

Một mình Thẩm Trưởng Dịch ở trong thư phòng luyện thư pháp. Thiết họa ngân câu (*),tựa như thanh tùng tu trúc, từng chữ đều tràn đầy ngạo nghễ.

(*) Thiết họa ngân câu (铁画银钩): thành ngữ Trung Quốc, dùng để mô tả thư pháp mạnh mẽ mềm mại.

Đầu bút lông nhúng vào nước, mực đen dần loang ra, làm nước trong veo trở nên đục ngầu.

Vốn dĩ hắn muốn ở một mình để tĩnh tâm lại, nhưng vừa cầm bút viết, trong lòng hắn bỗng sinh ra một loại phiền muộn khó hiểu.

Hắn chợt dừng bút, đầu bút lông đầy mực nhuộm thành một chấm tròn lớn đen tuyền trên giấy Tuyên Thành, thẩm thấu qua trang giấy.

Hắn thở dài, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Cửa sổ không đóng, gió đêm lùa vào thư phòng, vén lên một xấp giấy Tuyên Thành, để lộ ra hai túi thơm hoa văn Tử Đằng.

Cơn gió mang theo hương hoa quen thuộc, trấn an tâm tình không khống chế được của hắn.

Hắn đứng dậy, đóng cửa sổ lại.

Dưới ánh trăng phù phiếm, hắn từ từ xoay người lại, ánh mắt bất giác bị hai túi thơm thu hút.

Rốt cuộc bản thân mình đang gì...

Nhìn trong chốc lát, trước mắt hắn lại hiện lên nốt chu sa giữa hai hàng lông mày của nữ tử kia, chói mắt như vậy, thánh khiết như thế.

Hắn đỡ trán, khẽ nói:

"Ta thật sự điên rồi."

Hắn siết chặt hai tay, giọng khàn khàn.

...

Dưới cùng một vầng trăng, chỉ là mờ mịt cùng sáng tỏ không giống nhau.

Trên thư án của Lục Cẩn Bạch là một lá thư. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm nội dung trong thư, ngón tay vô thức gõ xuống mặt bàn, từng nhịp từng nhịp một.

Dựa theo ý nghĩa của mật thư, Thẩm Trường Dịch quyết tâm bắt đầu lại, ám luyện trọng quân. Tuy nhiên dựa theo hiểu biết của Lục Cẩn Bạch đối với Thẩm Trường Dịch, huyết hải thâm thù như vậy, kế hoạch tan thành mây khói chỉ trong một đêm, hắn có thể nhẫn nhịn sao?

Lục Cẩn Bạch khó hiểu, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ cũng không còn đường lui khác. Hắn chỉ có thể lựa chọn làm theo ý của Thẩm Trường Dịch.

"Ca ca, huynh có ở trong thư phòng không?"

Lúc này, ngoài phòng truyền đến một giọng nói dịu dàng của nữ nhân.

Lục Cẩn Bạch cất phong thư đi, đứng dậy mở cửa: "Thanh Nguyệt sao? Có chuyện gì thế?"

Lục Thanh Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, chân váy làm bằng một tầng lụa mỏng, dưới ánh trăng thanh lãnh càng thêm thanh lệ động lòng người.

Nàng mỉm cười đúng mực, dịu dàng nói: "Ca ca, muội nghe nói hôm nay Thần Vương điện hạ gửi thư tới, bên trong viết gì thế?"



Ngữ khí của nàng tự nhiên thanh nhã, thể hiện phong thái đúng mực của tiểu thư khuê cát được nuôi dưỡng từ nhỏ, chẳng qua thần thái nhuộm thêm chút e lệ của thiếu nữ.

Đương nhiên Lục Cẩn Bạch sẽ giấu giếm kế hoạch của mình: "Không có gì quan trọng, chỉ nhắc đến cảnh đẹp của sông Vân Mộng dịp đầu xuân, ngài ấy mời ta đi du thuyền ngắm cảnh."

Hai mắt Lục Thanh Nguyệt sáng lên: "Muội có thể đi cùng không?"

"Cái này..." Lục Cẩn Bạch dừng một chút.

Chuyện này phải làm sao mới tốt đây, du thuyền ngắm cảnh là do hắn bịa chuyện, Thẩm Trường Dịch chưa chắc sẽ đi. Chẳng qua muội muội nhà mình đối với người kia say mê một lòng... Hắn thật sự không nỡ từ chối.

"Vậy cũng được, nếu rảnh rỗi sẽ dẫn muội theo."

Thường ngày Thẩm Trường Dịch dửng dưng, chút chuyện nhỏ này, chắc hắn sẽ không từ chối đâu.

Nếu có thể thúc đẩy tình cảm của hai người bọn họ, thì đó chính là chuyện tốt.

"Cảm ơn ca ca." Lục Thanh Nguyệt hài lòng mỉm cười, mặt mày mềm mại như nước.

Lục Cẩn Bạch nhìn muội muội vui vẻ, tâm tình hắn cũng vui sướng theo.

Cẩn thận ngẫm lại, Thẩm Trường Dịch thân là Thần Vương, lập như lan chi ngọc thụ (*),muội muội là thiên kim phủ tướng quân, hữu nhược thanh thủy phù dung (**),dù là tướng mạo hay gia thế, đều cực kỳ xứng đôi.

(*) Lập như lan chi ngọc thụ (立如芝兰玉树): Chỉ người ưu tú, tiền đồ xán lạn.

(**) Hữu nhược thanh thủy phù dung (有若清水芙蓉): hoa sen mọc lên từ đầm nước tinh khiết. Ý chỉ người mang vẻ đẹp tự nhiên không cần trang sức tô điểm.

...

Hai người thật sự rất xứng đôi, không chỉ Lục Cẩn Bạch và bách tính thành Cảnh Tô nghĩ như vậy, cả Thẩm Chiêu cũng nghĩ như thế.

Trong cung đèn đuốc sáng trưng, chín mươi chín ngọn đèn được thắp sáng, vô cùng lộng lẫy rực rỡ, khiến đêm tối sáng như ban ngày.

Thẩm Chiêu ngồi trên long ỷ, lơ đễnh nói: "Trường Dịch không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi thành gia lập thất rồi."

Dư Thiệp Xuyên ở bên cạnh đáp lại: "Nếu bệ hạ không có ý muốn truyền ngôi cho ngài ấy, để ngài ấy chọn người mà mình thích cũng rất tốt."

"Như vậy cũng không tồi. Nhưng trẫm nhìn nó từ nhỏ đến lớn, hình như nó không thích ai cả."

Dư Thiệp Xuyên là đế sư, ở bên cạnh Thẩm Chiêu nhiều năm, nên vẫn có thể thăm dò được ý của ông ta.

"Trong lòng bệ hạ đã chọn được người." Dư Thiệp Xuyên nói.

"Đúng vậy." Khóe miệng Thẩm Chiêu cong lên một vòng cung nhàn nhạt, ông ta phất tay áo đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn về hướng Giang Nam phồn hoa ở nơi xa.

"Theo trẫm thấy, thiên kim của phủ Lục tướng quân, Lục Thanh Nguyệt, rất không tồi. Ái khanh thấy thế nào?"

Dư Thiệp Xuyên cẩn thận trả lời: "Thiên kim nhà họ Lục nghi tĩnh thể nhàn (*),thùy mị, hiền lành, xuất thân danh môn khuê tú." Ông dừng lại, đắn đo trong chốc lát, sau đó bổ sung: "Nhưng Thần Vương điện hạ chưởng quản hai mươi thành trì ở Giang Nam, quyền thế không hề thua kém thái tử, nếu sau này kết thông gia với nhà võ tướng, cái này... hơi quá mức..."

(*) Nghi tĩnh thể nhàn (仪静体闲): trích từ "Lạc thần phú" của Tào Thực. Ý chỉ người phụ nữ có phong thái tĩnh lặng trang nhã.

Thẩm Chiêu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dư Thiệp Xuyên, khiến trong lòng Dư Thiệp Xuyên có chút sợ hãi. Chẳng qua ông là lão thần trong triều, chuyện nên nói nhất định phải nói: "Bệ hạ, ngài ngẫm lại đi, nếu hai nhà liên hợp, trong triều không người nào có thể so sánh được; nhỏ, sẽ làm rối loạn cục diện triều chính; lớn, nếu một ngày nào đó hai nhà sinh lòng mưu phản... Đến lúc đó, không có cách nào ngăn cản. Lão thần biết bệ hạ thiên vị Thần Vương điện hạ, nhưng không thể mất phân tấc, không để ý đại cục...!"

Thẩm Chiêu vẫn nhìn chằm chằm ông, rõ ràng không giận dữ, nhưng trong ánh mắt không che giấu được vẻ hung ác.

"Thiên vị Thần Vương? Ái khanh hình như rất hiểu trẫm."

Giống nói của ông ta rất nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài, xen lẫn tiếng cười khẽ, nghe cực kỳ đáng sợ.

Dư Thiệp Xuyên không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không chút sợ hãi mà đối diện với tầm mắt của ông ta, ánh mắt tang thương kiên định, không phản bác cũng không nhượng bộ.



Ánh mắt hai người giao nhau, ở một nơi không ai nhìn thấy âm thầm giằng co.

Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Chiêu cũng hành động. Trên mặt ông ta vẫn là nụ cười nguy hiểm như cũ, ông ta rời khỏi cửa sổ, từng bước một, bước về phía Dư Thiệp Xuyên.

Khi Dư Thiệp Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận sự trừng phạt của Thẩm Chiêu, Thẩm Chiêu dừng lại cách ông một bước chân.

Bất ngờ không trở tay kịp, Thẩm Chiêu khom lưng, cung kính hành lễ với đế sư.

Dư Thiệp Xuyên sợ hãi, lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, không thể."

Thẩm Chiêu không để ý, cúi xuống đỡ Dư Thiệp Xuyên đứng lên, ngữ khí chân thành: "Đế sư nói đúng, trẫm là cửu ngũ chí tôn, tất nhiên phải lấy đại cục làm trọng. Chẳng qua... trẫm chỉ muốn chọn cho nhi tử một vị vương phi tốt, đế sư, ngươi có hiểu nỗi khổ tâm của trẫm không?"

Nhìn Thẩm Chiêu như vậy, Dư Thiệp Xuyên bỗng nhiên không nói nên lời. Ông biết dù ngoài mặt Thẩm Chiêu cung kính với ông, nhưng trên thực tế ông ta sẽ không nghe ông khuyên can.

Ông nghĩ, kỳ thật nhiều người nói rất đúng, triều đình này đã mục nát hủ bại từ lâu. Hoàng đế như vậy, căn bản sẽ không nghe lọt tai lời của trung thần, ông ta vô cùng cố chấp, chỉ dựa theo ý của mình để quản lí giang sơn.

Cuối cùng tất cả sẽ hỏng bét.

Bản thân mình ngoan cường, kiên trì nhiều năm như vậy là vì điều gì?

Ông không nói gì nữa, chỉ khẽ lắc đầu, hành lễ, sau đó rời khỏi cung điện trống trải, chỉ để lại một bóng lưng cô đơn hiu quạnh.

Thẩm Chiêu đứng im tại chỗ, nhìn ông rời đi, hơi nhướng mày, vẻ u ám giữa hai hàng lông mày vẫn không đổi.

Đúng vậy, Dư Thiệp Xuyên là một đế sư rất tốt, ông hiểu rõ đế vương nghĩ gì và muốn làm gì.

Nhưng mà đối với một vị đại thần quá thấu hiểu lòng vua, đế vương nào dám giữ lại chứ? Giống như cả nhà trung thần Cố gia lúc trước. Cố thừa tướng cũng từng là tri kỷ của ông ta.

Chỉ là người ngồi ở vị trí càng cao, càng dễ sinh ra cảm giác lo sợ và cô độc. Ông ta biết với vị trí của mình, ông ta không thể có một người bạn tri kỷ có thể thổ lộ hết mọi thứ trong lòng. Càng có nhiều người hiểu ông ta, vị trí của ông ta sẽ càng khó ổn định.

Thẩm Chiêu cười một tiếng khinh miệt, trầm ngâm suy nghĩ.

Một lát sau, ông ta lại nhìn về hướng Giang Nam. Đứa bé kia khiến ông ta nhớ đến một số cố nhân, và một ít chuyện cũ không muốn nhớ lại.

Đứa bé kia, khiến đáy lòng ông ta lần đầu tiên sinh ra dũng khí liều lĩnh muốn yêu thương.

Suy nghĩ một lúc, ông ta gọi hạ nhân tới, ra lệnh:

"Gần đây sức khỏe của Thần Vương không tốt, một mình ở Giang Nam, bên cạnh không có thân tín. Nếu mấy ngày sắp tới tiểu thư của Lục gia rảnh rỗi, thì tạm đến ở trong Thần Vương Phủ, giúp đỡ chăm sóc điện hạ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.