Ta thật sự điên rồi.
.....
Sau khi từ biệt Thiên Kỳ, Thẩm Trường Dịch và Thiếu Ôn đi theo đường cũ trở về.
Suốt dọc đường đi Thiếu Ôn cảm thấy chủ tử nhà mình hơi kỳ lạ, không nói gì cả, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cậu vốn muốn nhắc đến Thiên Kỳ cô nương để trêu chọc điện hạ nhà mình một chút, nhưng nhìn sắc mặt chăm chú của Thẩm Trường Dịch, cậu không dám nói lung tung, nên đành im lặng theo.
Cũng phải, hắn vốn là một quyền sĩ tâm tư kín đáo lạnh lùng, nữ nhi tư tình đặt trên người hắn, dường như không thích hợp.
Ôi, thật đáng tiếc cho dung mạo lương vi thiên nhân (*) khiến ngàn vạn nữ tử trong thành si mê.
(*) Lương vi thiên nhân (惊为天人): cho rằng chỉ có thần mới có thể như vậy (dung mạo, tài năng); hoặc kinh ngạc trước vẻ đẹp hay tài năng của ai đó.
Vừa vào thành, Thẩm Trường Dịch hơi đắn đo một chút, đưa cho Thiếu Ôn một bức mật thư: "Đây là thư tối hôm qua ta viết, liên quan đến kế hoạch sau này, ngươi mang đến phủ Lục tướng quân đi."
"Vâng." Thiếu Ôn nhận lấy bức thư, không suy nghĩ nhiều, cậu cảm thấy vui sướng khi có thể thoát khỏi bầu không khí nặng nề này.
Nhìn theo bóng lưng thoải mái đi xa dần của Thiếu Ôn, Thẩm Trường Dịch thở ra một tiếng nặng nề.
Hắn cúi đầu, chậm rãi đi dọc theo con đường ban đầu, ngón tay thon dài dưới ống tay áo nhẹ nhàng vuốt ve miếng vải còn sót lại của túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu-truong-tue/2544762/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.