Thẩm Trường Dịch nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng: "Cô nghĩ nhiều rồi. Bổn vương nào có người trong lòng."
"Ồ, thật sao?"
Thiên Kỳ dường như không tin lời hắn nói, nàng đứng vậy bước lên phía trước, hàng mi thật dài của nàng gần như chạm vào mặt của Thẩm Trường Dịch.
Đôi mắt của nàng trong veo không gợn sóng, không xen lẫn chút tâm tư phàm trần nào, bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú khiến hắn không được tự nhiên.
Khoảng cách quá gần khiến hô hấp của Thẩm Trường Dịch trở nên dồn dập.
Hắn mất tự nhiên lùi về sau vài bước, ổn định lại nhịp thở, sau đó lặp lại lời vừa nói một lần nữa: "Bổn vương đã nói rồi, bổn vương không có người trong lòng."
Giống như đang giải thích, cũng giống như đang thuyết phục bản thân.
"Này, huynh thật nhàm chán…" Thiên Kỳ hậm hực nói: "Hơn nữa, không phải lúc trước huynh bảo ta gọi huynh là công tử sao? Hiện tại ta vừa vào vương phủ, huynh mở miệng một câu bổn vương, hai câu bổn vương, khiến ta không quen."
Thẩm Trường Dịch dường như rất thích cùng nàng cãi cọ, hắn chậm rãi kéo dài giọng:
"Bổn vương thích thế."
Ai bảo ngươi không hiểu quy củ như vậy, năm lần bảy lượt khiến bổn vương không biết phải làm sao.
Thiên Kỳ tức giận: "Huynh nói chuyện không có lý lẽ gì cả."
Thẩm Trường Dịch mỉm cười: "Đây là Thần Vương Phủ, bổn vương muốn làm gì thì làm."
"Ta không cần huynh quản." Thiên Kỳ nhanh chóng xuống giường, chưa kịp xỏ giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu-truong-tue/2544754/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.