Editor: Thiếu Quân Beta: Kusami Trần Cung: “Tại sao?” Thẩm Kiều: “Ta thấy ngươi vừa mới có ý thấy người sang bắt quàng làm họ với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không phản ứng lại với ngươi. Lúc chúng ta ở đây, bọn họ cũng không nói một lời, có thể thấy được hoặc là vô cùng cảnh giác, hoặc là không muốn nói chuyện với chúng ta. Cho dù là loại nào, chỉ sợ nguyện vọng của ngươi cũng đều thất bại.” Trần Cung rất không vui vẻ, cũng không thể không thừa nhận lời nói của hắn là đúng: “Hừ, ta biết kiểu người như bọn họ, đều xem thường những người sống ở tầng đáy xã hội như ta đây. Một ngày nào đó ta nhất định phải đạp đên đầu tất cả mọi người, để bọn họ phải quỳ lạy dưới chân ta!” Thẩm Kiều biết nỗi khúc mắc của hắn bắt nguồn từ cuộc sống khổ cực lúc nhỏ, tuyệt đối không thể thay đổi chỉ vì vài ba câu nói của mình, cho nên cũng không khuyên nhiều. Xuất Vân tự đơn sơ như vậy, cho nên mấy món chay cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Một bát cháo hoa, mấy đĩa dưa cải, dưa cải trong chùa đều do tự ướp, mùi vị cũng không tệ lắm. Thẩm Kiều ăn rất chậm, Trần Cung lại rất nhanh. Hắn không thể rút ngắn quan hệ với Lục Hợp bang, tâm tình không tốt, ăn qua loa mấy miếng liền quay về sương phòng. Sau khi hắn đi không lâu, đám người ở cùng phòng Thẩm Kiều cũng tiến vào dùng cơm. Hai mắt Thẩm Kiều hiện tại cũng coi như có thể thấy được, nhưng vẫn không thể nhìn rõ mọi vật, nhìn lâu còn có thể gây đau đớn, cho nên hầu hết thời gian hắn đều nhắm mắt lại, không vạn bất đắc dĩ thì sẽ không sử dụng. Lúc này, hắn mơ hồ nhìn thấy bốn thân ảnh đi về phía này, ngồi xuống trước một cái bàn dài khác, trong đó có hai người mặc áo váy, hình như là nữ tử. Trong thâm tâm Thẩm Kiệu chắc chắn chuyến áp tiêu này của Lục Hợp bang nhất định là bảo vệ một đồ vật tương đối quan trọng, cho nên bốn người không cùng dùng cơm một lúc, mà còn lưu lại hai người ở lại phòng trông coi, mà mặt khác, hai nữ tử kia chính là hai nữ khách đã mượn tiểu tòa thượng cái phòng nhỏ kia. Hắn cũng không nhiều chuyện, ăn hết bát cháo, liền đi lấy cây gậy trúc bên cạnh. Bộp một tiếng, gậy trúc ngã về một bên, rơi xuống trên mặt đất. Thẩm Kiểu hơi nhíu mày, tay hắn còn chưa đựng tới cây gậy, cho nên nó đương nhiên không thể vô duyên vô cớ rơi xuống đất. “Là do ta không cẩn thận đụng phải, tiên sinh đừng trách.” Nữ tử ôn nhu nói, khom lưng nhặt cây gậy trúc lên, đưa cho Thẩm Kiều. “Không sao.” Thẩm Kiệu nhận lấy gậy trúc, gật đầu về phía đối phương, sau đó định đứng dậy đi ra ngoài. Đối phương lại nói: “Đã có duyên gặp mặt, không biết cao tính đại danh tiên sinh là gì?” Thẩm Kiều: “Ta họ Thẩm.” Nữ tử: “Thẩm tiên sinh sẽ vào thành?” Thẩm Kiều: “Đúng vậy.” Nữ tử: “Trong thành có nhiều khách điếm dịch quán, tiên sinh vì sao không chờ vào thành rồi tá túc, lại muốn chọn tòa miếu nhỏ cũ nát này?” Đây rõ ràng là đang thăm dò Thẩm Kiều, nếu như đổi thành người khác, nhất định sẽ hỏi ngược lại, “Các ngươi không phải cũng ở đây sao, dựa vào cái gì mà quản người khác”, mà Thẩm Kiều dễ tính, vẫn trả lời lại: “Trên người chúng ta không có đủ tiền, vào thành dừng chân sẽ tiêu tốn nhiều, cho nên chờ sáng sớm mai vào thành, như vậy cũng không cần ngủ lại trong thành.” Thanh âm của hắn rất êm tai, trên người tự có khí chất khiến cho người ta cảm thấy muốn thân cận yêu thích, cho dù áo sờn vải thô, cũng rất khó khiến người ta không để ý đến, càng khó mà xếp hắn và Trần Cung vào cùng một loại người. Cho nên hai phong cách khí chất này hoàn toàn không hợp đi chung với nhau, làm bạn cùng đường, như vậy mới khiến cho người ta sinh lòng hoài nghi, muốn hỏi chuyện thăm dò. Cố tình bọn họ lại là người bình thường không hề có võ công. Câu trả lời của hắn hợp tình hợp lý, Vân Phất Y cũng không nhìn ra kẽ hở, liền ôn thanh nói: “Là ta mạo muội rồi, kính xin chớ trách. Ta họ Vân, tên là Vân Phất Y.” Thẩm Kiều gật đầu: “Vân cô nương cứ từ từ dùng, Trầm mỗ xin cáo lui trước.” Vân Phất Y: “Tiên sinh đi thong thả.” Thẩm Kiều cầm gậy trúc chậm rãi đi về phía cửa. Nhìn bóng lưng hắn, Vân Phất Y hơi nhíu mày, không nói gì. Hồ Ngữ ngồi đợi bên cạnh nghi nghờ nói: “Phó bang chủ, hai người này xuất hiện ở đây, chỉ sợ không phải là trùng hợp. Tiểu tử kia thì không nói làm gì, nhưng cái người họ Thẩm này, nhìn qua thì giống người mù, nhưng người mù làm sao có thể đi loạn khắp nơi, chưa biết chừng là muốn cướp vật từ trong tay chúng ta.” Ca ca sinh đôi của hắn là Hồ Ngôn lườm hắn một cái mắng: “Ngươi có thể nhìn ra, Phó bang chủ chẳng lẽ lại không thấy?” Vân Phất Y nói: “Vừa rồi ta có thử qua hắn, trong thân hắn không có nội lực, cũng chưa từng nghe tới tên của ta, cũng không giống như giả bộ. Nói chung tối nay vẫn nên cẩn thận một chút, ta vốn tưởng rằng ở trong thành thì nhiều người nhiều chuyện, không vào thành thì an toàn hơn, bây giờ xem ra, biện pháp này chưa hẳn đã tốt.” Hồ Ngữ: “Bên trong cái vật cần áp tiêu kia rốt cục là trân bảo quý hiếm gì, từ khi chúng ta áp tải nó tới nay, trước sau đã có hai nhóm người đến cướp rồi. Thực lực nhóm sau còn hơn nhóm trước. Từ đây đến Kiến Khang, còn phải xuôi nam đi một đoạn đường dài nữa, chỉ sợ trên đường sẽ có sơ xuất. Lúc đó mất đồ là chuyện nhỏ, phá hỏng danh tiếng của Lục Hợp bang mới là chuyện lớn.” Đám người bọn họ đi chuyến này tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng cũng coi như là tinh anh trong Lục Hợp bang. Thử nghĩ mà xem, đến Vân Phất Y, một phó bang chủ cũng phải tự mình ra vận chuyển hàng, thực lực đoàn đội dù thế nào cũng không thể coi là yếu. Mà ngay cả như vậy, mọi người vẫn không dám lơi lỏng chút nào. Vân Phất Y lắc đầu: “Bang chủ đã hạ tử lệnh, dù như thế nào cũng nhất định phải đưa được nó đến Kiến Khang. Lúc trước bang chủ đã truyền tin, hắn sẽ tới Lạc Châu rồi hội hợp với chúng ta, lúc đó sẽ cùng nhau xuôi nam.” Nghe thấy bang chủ đã ở phía trước không xa, Hồ Ngôn Hồ Ngữ đều cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, liền vui vẻ thảo luận rốt cục trong cái rương kia đặt cái gì, đáng giá để bang chủ phải tự mình ra trận. Lục Hợp bang trải rộng khắp đại giang nam bắc, qua nhiều năm như vậy nhận việc áp tiêu vô số lần, đồ vật qua tay bọn họ cũng từng có bảo bối hoàng cung, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp vật nào được coi trọng như vậy. Đầu tiên là phó bang chủ tự mình hộ tống, sau đó là bang chủ tự mình đến tiếp, đây chính là chuyện lần đầu tiên xảy ra. Hồ Ngôn Hồ Ngữ là người kế tục của Long Môn phái, cũng là cao thủ hiếm có trên giang hồ, nhưng bọn họ dù sao cũng còn trẻ, liên tiếp gặp phải hai nhóm tới cướp đồ, không những không làm nhụt ý chí chiến đấu của họ, mà ngược lại khiến bọn họ càng thêm nóng lòng muốn được thử sức. Khác với bọn họ, Vân Phất Y lại có chút bất an: “Dù thế nào, trước khi gặp được bang chủ, chúng ta vẫn nên tăng cường cảnh giác.” ……. Ban đêm. Khu vực ngoại thành so với trong thành càng thêm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi. Ban đêm, trong ngôi chùa nhỏ không có gì để vui chơi, mọi người liền đi ngủ từ rất sớm. Ngủ chung một giường với hai người Thẩm Kiều, ngoại trừ Hồ Ngôn Hồ Ngữ còn có hai vị đường chủ của Lục Hợp bang, võ công đều đứng trên Hồ Ngôn Hồ Ngữ. Một đội hình như vậy đi trên giang hồ có thể nói là rất mạnh, tuy rằng Trần Cung không hiểu chuyện giang hồ, nhưng hắn cũng biết mấy người này đều rất lợi hại. Vì muốn gia nhập Lục Hợp bang, hắn sử dụng bản lĩnh cả đời, trăm phương ngàn kế muốn cùng mấy người này thấy người sang bắt quàng làm họ, không biết vì sao vẫn luôn là mặt nóng dán mông lạnh, người ta vẫn rất lạnh nhạt, đối với Thẩm Kiều còn khách khí hơn so với Trần Cung mấy phần. Qua vài lần, Trần Cung cũng nhụt chí, hắn nằm ở trên giường, lúc thì cảm thấy căm giận bất bình, lúc thì cảm thấy mình chưa đủ thành tâm, thôi thì chờ ngày mai đi nói với người ta mình chỉ mong được gia nhập Lục Hợp bang, dù chỉ làm cái chân quét dọn vụn vặt cũng được, nói không chừng đối phương sẽ đồng ý. Trong đầu tự biên tự diễn, cho nên hắn cũng không ngủ được, trở mình vài lần, Trần Cung đột nhiên phát hiện mấy người bên Lục Hợp bang có chút động tĩnh. Động tác của bọn họ rất nhẹ nhưng cũng rất nhanh, khoác quần áo, đi giày, trong thời gian cực ngắn đã không thấy tăm hơi đâu. Trần Cung cảm thấy kỳ quái, cũng muốn đứng dậy đi xem, bên cạnh chợt có một bàn tay duỗi ra đè hắn lại. Trần Cung sợ hết hồn, lập tức phản ứng lại, đè hắn lại là Thẩm Kiệu. “Đừng ra ngoài, cứ đợi ở chỗ này.” Thẩm Kiểu nhẹ giọng nói. Trần Cung: “Ta chỉ mở khe cửa ra nhìn tí, không sao đâu.” Lời này vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến thanh âm quát mắng cùng với tiếng đánh nhau. Trần Cung nhất thời vừa lo lắng vừa hưng phấn, chợt cảm thấy giang hồ đã cách mình gần hơn một bước. Ai biết tay vừa mới mở của ra, hắn liền cảm thấy đầu ngón tay tê rần, cả cánh cửa bật tung ra, khí lưu như cơn lốc từ bên ngoài quật vào! Trần Cung không kịp né tránh, gào lên một tiếng đau đớn, cả người ngã về phía sau, thắt lưng đập vào mạn giường, nhất thời biến thành kêu thảm thiết! Nhưng mà tất cả còn chưa kết thúc, ngay giây sau, cổ họng của hắn bị người ta túm chặt lấy! Đối phương nhẹ nhàng nhấc cánh tay nắm cổ hắn lên, Trần Cung liền không tự chủ “bay” lên, tầm nhìn biến đổi, từ trong phòng đổi thành ngoài phòng. Trần Cung hoảng sợ mở to hai mắt, nhưng hắn căn bản không kêu ra tiếng được, đợi đến khi vất vả lắm mới đứng dậy được, liền nghe thấy có người cười nói: “Tam lang, ngươi có ngu hay không, tiểu tử này vừa nhìn đã thấy là không biết võ công, căn bản không phải là người của Lục Hợp bang, ngươi bắt có tác dụng gì?” “Cái gì, hắn không phải người của Lục Hợp bang?! Mẹ kiếp, chả trách sao ta lại thấy bắt được dễ dàng như vậy, hóa ra chỉ là một tên rác rưởi!” Đối phương chửi ầm lên, trên tay hơi dùng sức, Trần Cung đau đến rớt nước mắt. Xong, mình bị giết mất! Lúc hắn ý thức được điều này, vạn phần hối hận vì sao vừa rồi không nghe lời Thẩm Kiều, an an ổn ổn trốn ở trong phòng, lại cứ muốn ra ngoài đi xem náo nhiệt. Giang hồ còn cách hắn rất xa, nhưng sinh tử lại cách hắn rất gần. Ngắn ngủi trong nháy mắt, Trần Cung cảm thấy cổ bắt đầu đau nhức, đó là dấu hiệu của việc cổ họng sắp bị bóp nát. Nhưng mà chỉ chốc lát say, cái kẻ muốn giết hắn kia đột nhiêu kêu nhẹ một tiếng, dĩ nhiên bàn tay đánh người cũng thu lại, áp lực trên cổ Trần Cung được phá, cả người nhũn ra quỳ xuống trên mặt đất ho khan không ngừng. Lúc Mộ Dung Tấn muốn giết chết Trần Cung, đã sớm biết trong phòng còn có một người nữa, nhưng hắn căn bản không coi hai tên tiểu nhân vật này để vào mắt, lại không đoán được lúc mình ra tay, người còn lại kia lại dám ra tay đánh lén. Gậy trúc nhẹ nhàng bay tới không mang theo chút nội lực nào, Mộ Dung Tấn vốn tưởng rằng có thể bắt được dễ như ăn cháo, ai biết lúc tay vừa mới chạm tới thân gậy, người kia lại dùng thân pháp quỷ dị tránh đi một chút, gõ lên yếu huyệt sau lưng hắn. Mộ Dung Tấn không thể không buông Trần Cung ra, lánh sang bên cạnh một chút. “Ngươi là ai!” Hắn híp mắt đánh giá đối phương. “Chúng ta không phải người của Lục Hợp bang, cũng không phải người trong giang hồ, chỉ là vừa đúng lúc tá túc ở đây một đêm, không có quan hệ gì với ân oán nơi này, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả cho ta một đường sống.” Thẩm Kiều nói. Ban đêm, ánh sáng không đủ, hắn không thấy Mộ Dung Tấn, chỉ có thể phán đoán phương hướng đại khái của hắn, chắp tay về phía đó. Mộ Dung Tấn liếc mắt một cái liền nhận ra: “Ngươi bị mù!” …… Chỉ là một ngôi chùa nhỏ, trong một đêm gió thổi mây vần. Tuy rằng Vân Phất Y đã sớm có dự liệu, nhưng tình huống tối này vẫn vượt quá dự liệu của nàng. Ống tay áo cuốn lên, nàng đánh ra một chưởng, cả người bay ngược về phái sau, tư thế ưu mỹ, tiên khí mười phần, người bên ngoài nhìn chỉ thấy như một bước múa uyển chuyển, tuyệt không thể đón được một chưởng này ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh. Tay áo đối phương phất lên, dễ dàng hóa giải công kích của Vân Phất Y. Vân Phất Y thấy rõ được, từ trong tay áo kia trượt ra hai thanh đao mảnh mỏng như cánh ve, ánh đao chợt lóe lên, lại chợt biến mất vô tung, nhưng chưởng phong bén nhọn của nàng cũng đã bị phá tan không còn. Đối thủ này quá đáng sợ. Vân Phất Y ý thức được. “Vân phất hoa vũ bất lưu y*, không hổ là người đứng thứ hai Lục Hợp bang. Người ngoài đều nói Vân Phất Y là nữ tử, cũng chỉ là một con rối, những kẻ nói lời này sợ là chưa từng có cơ hội lĩnh giáo năng lực của Vân phó bang chủ!” *Vân phất hoa vũ bất lưu y: Mưa qua hoa rơi không dính áo. Khí lưu không một tiếng động mang theo câu nói này cùng nhau đánh về phía Vân Phất Y, nàng hơi đổi sắc mặt, không còn thong dong giống như lúc vừa rồi đánh nhau với Mộ Dung Thấm, hai bàn tay kết ấn, hình dáng tựa như liên hoa, chân khí trong nháy mắt bùng lên, nội lực phát ra. Hai luồng khí chạm nhau, Vân Phất Y lúc này mới phát hiện chân khí đối phương có thể biến hóa thất thường, giống như mũi kim, vô khổng bất nhập*, tận dụng mọi khe hở trong không khí mà tiến đến, bàn tay của nàng vừa chạm phải, liền cảm thấy hàn khí từng trận từng trận xuyên qua da rót vào máu thịt, đâm thẳng cốt tủy. * Vô khổng bất nhập: Chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp; ở mọi chỗ Muốn thu tay dĩ nhiên không kịp, đối phương rõ ràng không cho nàng có cơ hội phản ứng, liên tiếp đánh ra, sóng xuân như thủy triều, tầng tầng đè lên. Vân Phất Y ăn đủ, đâu dám cứng rắn chống đỡ, đành từ bỏ lui lại phía sau. Đợi đến khi hạ chân được xuống đất, ngực nàng đã có chút đau nhức khó thở, cổ họng tanh ngọt, nhưng không phun ra mà cố gắng nuốt xuống, như không có chuyện gì xảy ra: “Các hạ là người phường nào?” Đối phương thấy Vân Phất Y sắc mặt như thường, không khỏi chậc một tiếng, toát ra một chút kinh ngạc cùng tán thưởng: “Đưa mắt nhìn khắp Tề quốc này, rất ít người có thể đỡ được một chưởng này của ta, ngươi vậy mà cũng có chút năng lực.” “Các hạ là người phương nào?” Vân Phất Y lại hỏi lần nữa. Đối phương ngạo nghễ chắp tay sau lưng, nhẹ cười nói: “Hiện tại các ngươi đang ở trong Tề quốc, lại đem vật trong Tề quốc vận chuyển ra bên ngoài, chẳng lẽ triều đình không thể hỏi đến? Chuyện hôm nay, nếu như Lục Hợp bang chịu để vật lại, ta cũng không tiếp tục làm khó dễ các ngươi, đảm bảo các ngươi bình an rời khỏi Tề quốc!” Nghe hắn đề cập đến triều đình Tề quốc, trong lòng Vân Phất Y khẽ động, rất nhanh liền phản ứng lại: “Ngươi chính là người Tề quốc? Ngươi là Mộ Dung Thấm?!” Sau khi Yến quốc diệt vong, tộc Mộ Dung lăn lộn qua mấy triều đại, bây giờ gia chủ của Mộ Dung gia là Mộ Dung Thấm, mặc dù cũng tự xưng là hậu duệ của hoàng tộc Mộ Dung, nhưng lại nghiễm nhiên trở thành nanh vuốt cho Tề quốc, trợ giúp cho Tề đế Cao Vĩ, chỉ vì có cái danh đệ nhất cao thủ nổi tiếng Tề quốc mà người bên ngoài phải cố gắng làm vui lòng hắn, lúc gặp mặt phải cung kính nịnh hót rất nhiều. Đổi lại ngày thường, cho dù Mộ Dung Thấm có đến, Vân Phất Y cũng không sợ đánh một trận với hắn, nhưng mà trước mắt, đối phương rõ ràng có ý với vật phẩm mà mình áp giải, tình thế bắt buộc, vậy thì lại là chuyện khác… “Lưu Thanh Nhai và Thượng Quang Tinh Thần đâu!” Nàng hơi thay đổi sắc mặt, hỏi hai đường chủ đồng hành. Hồ Ngôn nghe vậy cũng cả kinh: “Lưu đường chủ và Thượng Quan đường chủ đều ở trong sương phòng bảo hộ vật phẩm, chắc không sao đâu…” Vân Phất Y trầm giọng nói: “Không ngờ Mộ Dung gia chủ đường đường chính chính là cao thủ đệ nhất Tề quốc, mà ngay cả việc đánh lén cũng phải mang theo thủ hạ, truyền ra ngoài không phải khiến người cười chê sao!” Mộ Dung Thấm cười nhạo: “Vân phó bang chủ nếu đã tự thân xuất mã, ta làm sao dám tự cao tự đai? Huống hồ, tối nay, ở nơi này cũng không chỉ có chúng ta… Bọn chuột nhắt phương nào ẩn nấp trong đó, còn không hiện thân!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]