Yến Vô Sư tuyệt đối không phải là người có thể cõng một người trọng thương sắp chết đi về, cho dù người này có là chưởng giáo của Huyền Đô sơn. 
Có việc thì để đệ tử làm, vì vậy nhiệm vụ này liền rơi lên đầu Ngọc Sinh Yên. 
Hoán Nguyệt tông có một tòa biệt trang* ở huyện Phù Ninh, gần đỉnh Bán Bộ. Xương cốt trên người Thẩm Kiều nát bấy, cõng một người như vậy bước đi cũng không phải là một chuyễn dễ dàng, vẫn phải cẩn thận dùng lực nếu không sẽ khiến thương thế hắn càng nặng thêm, cho dù khinh công của Ngọc Sinh Yên có thuộc hàng nhất đẳng, cũng phải mất gần một canh giờ mới đến được biệt trang. 
*  b iệt trang:  s ơn trang cách biệt 
Yến Vô Sư đi trước một bước, giờ khắc này đang thoải mái nhàn nhã uống trà. 
“Sư tôn, người thật sự muốn cứu Thẩm Kiều?” Ngọc Sinh Yên sau khi sắp xếp xong cho người bệnh, liền quay lại đây nghe sai bảo. 
“Ngươi cảm thấy không nên cứu?” Yến Vô Sư hỏi ngược lại. 
“Gân mạch của hắn đã đứt đoạn mất tám chín phần, xương cốt nhiều chỗ vỡ vụn, nội công tuy rằng vẫn còn một hai, nhưng cho dù cứu sống được thì chỉ sợ võ công cũng chưa chắc đã khôi phục lại được. Càng không cần nói đến lúc ngã xuống, gáy đập xuống trước, có khi lúc tỉnh lại liền biến thành kẻ ngu rồi ấy chứ!” 
Yến Vô Sư khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại không hề có chút ấm áp nào: “Đồ đệ của Kỳ Phượng Các, chưởng giáo của Huyền Đô sơn, kẻ đứng đầu của đám người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu-mong-khe-thach/210526/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.