Chương trước
Chương sau
Editor: Thiếu Quân
Hai tên đạo nhân nghẹn họng nhìn trân trối như ban ngày thấy ma, Thẩm Kiều thì lại không để bọn họ kinh sợ mãi.
“Tiểu Vân Sướng, đã lâu không gặp, ngươi còn cao lên không ít đấy.” Tầm mắt của hắn dời về phía người còn lại, thần sắc vẫn ôn hòa như khi trước, gần như chưa từng thay đổi, “Nhạc An, võ công cũng có tinh tiến, vừa rồi ta còn chưa xuất hiện, ngươi đã phát giác được rồi.”
Nhạc An cùng Vân Sướng liếc mắt nhìn nhau, sau chốc lát luống cuống tay chân, bọn họ vội vàng hành lễ: “Kính chào Thẩm sư thúc, Thẩm sư thúc bình an!”
Thẩm Kiều: “Sư phụ các ngươi vẫn khỏe chứ?”
Nhạc An: “Cảm ơn sư thúc đã quan tâm, thân thể sư phụ vẫn tốt. Từ sau khi ngài xuống núi, lão nhân gia người vẫn thường xuyên nhắc tới ngài. Nếu biết ngài vẫn bình an vô sự, người nhất định rất vui.”
Sư phụ của hai người bọn họ tuy rằng cùng thế hệ với Thẩm Kiều, nhưng tuổi lại lớn hơn rất nhiều, trong Huyền Đô Sơn vẫn luôn chuyên tâm tu luyện, rất ít khi hỏi thăm tục vụ trong phái, tuổi già mới thu hai đệ tử như thế này.
Thẩm Kiều: “Ta cũng rất tưởng niệm Khổng sư huynh, đang muốn lên núi vấn an huynh ấy.”
Nghe thấy hắn nói câu này, hai đạo nhân trẻ tuổi lập tức hiện ra hai phản ứng hoàn toàn khác biệt.
Vân Sướng mừng tít mắt, Nhạc An thì lại ẩn ẩn lộ vẻ sầu lo.
Thu hết biến hóa trên mặt của bọn họ vào đáy mắt, Thẩm Kiều cố ý nói: “Sao vậy, các ngươi không cùng ta trở về sao?”
Vân Sướng nhanh mồm nhanh miệng, không đợi Nhạc An nói chuyện, đã mở miệng: “Nếu Thẩm sư thúc chịu trở lại, chúng ta vui còn không kịp ấy!”
Thẩm Kiều cười nói: “Nhưng ta thấy Nhạc An sư huynh của ngươi cũng không mấy vui vẻ a?”
Nhạc An vội vàng chắp tay nói: “Thẩm sư thúc quá lời rồi, chỉ là hiện giờ tung tích của Úc chưởng giáo còn chưa rõ, tình hình có chút hỗn loạn. Chúng ta không muốn bị cuốn vào đó, vốn định xuống núi để tránh phong ba.” Ai ngờ lại gặp được ngài.
Lúc trước Thẩm Kiều ước chiến với Côn Tà, sau khi chiến bại rớt xuống, trong một quãng thời gian rất dài kia, lời đồn đãi trên giang hồ dâng lên dồn dập, vô cùng hỗn loạn, đôi câu vài lời cũng truyền về Huyền Đô Sơn, kéo theo đó danh dự của Thẩm Kiều cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Tất cả mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khó tránh khỏi đều cảm thấy Thẩm chưởng giáo bại dưới tay Côn Tà khiến địa vị của Huyền Đô Sơn xuống dốc không phanh, coi như vất sạch mặt mũi của Huyền Đô Sơn. Chính vì như thế, sau khi Úc Ái lên làm chưởng giáo, cũng không có bao nhiêu người phản đối. Tất cả mọi người đều cảm thấy thủ đoạn của Úc Ái cũng không đến mức quá đáng, có lẽ thật sự có thể dẫn dắt Huyền Đô Sơn đi lên con đường phục hưng.
Nhưng sư phụ của Nhạc An và Vân Sướng lúc đó cũng không coi trọng Úc Ái, nghiêm cấm bọn họ không được dính líu gì đến sự vụ trong môn. Ba thầy trò bọn họ đều chỉ coi như xuất hiện trước mặt người ngoài, còn độ tồn tại lại cực kỳ yếu. Chỉ là hai người Nhạc, Vân tuổi còn nhỏ, nóng lòng muốn thử, tuy rằng nghe theo mệnh lệnh của sư phụ, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút phê  bình kín đáo. Ai ngờ phát triển sau đó làm người ta không thể đoán được, cũng chứng minh suy nghĩ của sư phụ bọn họ chính xác. Chuyện hợp tác của Úc Ái với Đột Quyết gặp phải điểm khó, mà lúc này tình hình Trung Nguyên đã từ lâu thay đổi trong nháy mắt. Triều đại phương bắc thay đổi, sau Đại Chu là Tùy, khống chế của Đột Quyết với Trung Nguyên từng bước yếu bớt, địa vị của Huyền Đô Sơn càng ngày càng nan giản.
Ngay tại lúc này, chưởng giáo Úc Ái của bọn họ đột nhiên mất tích trong đêm. Huyền Đô Sơn như rắn mất đầu, đại đệ tử của Kỳ Phượng Các là Đàm Nguyên Xuân tạm thời giữ thay mặt chưởng giáo. Mà tuy lúc trước Đàm Nguyên Xuân là trưởng lão, tính cách cũng không đủ trấn áp được người, cho nên trong Huyền Đô Sơn cũng có không ít người đưa lời dị nghị, trong đó Tuân Tịch trưởng lão là phản đối kịch liệt nhất. Song phương ở trong bóng tối âm thầm đấu sức, khó tránh khỏi việc muốn lôi kéo thế lực.
Sư phụ của đám người Nhạc, An mượn cớ bế quan không gặp người, mà Nhạc An và Vân Sướng sau khi mấy lần bị người tìm đến cửa, thực sự cảm thấy vô cùng phiền phức, liền nghĩ cách đổi việc với người khác, phụ trách việc xuống núi mua sắm, kỳ thực là vì muốn trốn đi kiếm chút thanh tĩnh.
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Kiều trầm mặc một chút: “Úc Ái thân là chưởng giáo, võ công cũng không hề kém, lại là ở trên Huyền Đô Sơn, tại sao lại chỉ mất tích trong một đêm. Các ngươi đã từng nghe thấy tin tức gì không?”
Hai người đều lắc đầu: “Sư phụ có lệnh, chúng ta tuổi còn nhỏ, sự vụ trong phái không được phép tham dự. Chỉ là mấy ngày trước khi Úc sư thúc mất tích, sứ thần Đột Quyết có lên núi, nghe nói là muốn nhờ chúng ta làm chuyện gì đó, lại bị Úc sư thúc cự tuyệt, hai bên tan rã trong không vui. Cho nên rất nhiều người đều nói chuyện Úc sư thúc mất tích có liên quan đến người Đột Quyết đó!”
Cái này chứng tỏ mấy lời lúc trước Viên Anh nói đúng hơn phân nửa.
Thẩm Kiều lại hỏi: “Sứ thần Đột Quyết ngày đó là ai, các ngươi có nhận ra không?”
Nhạc An và Vân Sướng đều nói không biết.
Lời đã nói đến đây, hai đệ tử trẻ tuổi cũng biết được không nhiều, đã không còn gì để hỏi thêm nữa, Thẩm Kiều nói: “Ta định lên núi một chuyến, các ngươi đi cùng ta, hay là tạm thời lưu lại dưới chân núi?”
Hai người đưa mặt nhìn nhau, Vân Sướng nói: “Thẩm sư thúc, chúng ta cùng ngài lên núi vậy, tránh cho ngài chịu thiệt!”
Nhạc An không kịp che miệng Vân Sướng, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, xem như ngầm thừa nhận lời sư đệ nói.
Thẩm Kiều cười cười. Tuy rằng Vân Sướng có hơi nhanh miệng, nhưng lại thắng ở chỗ tâm tính sáng sủa. Nhạc An hơi sợ phiền phức, nhưng cũng không xấu, bằng không đã lên tiếng cự tuyệt rồi.
“Thôi, vất vả lắm các ngươi mới lấy được cơ hội nhàn rỗi xuống núi chơi, vẫn nên lưu lại dưới chân núi chơi đủ đi thôi, hai ngày nữa hãy trở về cũng không muộn.”
Nhạc An nhìn ra được, lần này Thẩm Kiều lên núi tất không dễ dàng, nói không chừng còn phải cứng rắn đoạt lại vị trí chưởng giáo. Chuyện này tất nhiên cần phải có sự giúp đỡ của các trưởng lão. Vốn tưởng rằng Thẩm Kiều nhất định phải kéo bọn họ lên núi, sau đó nhờ sư phụ ủng hộ, ai ngờ Thẩm Kiều chẳng hề nhắc đến, hoàn toàn là do bọn họ lấy lòng tiểu nhân đo tâm quân tử.
“Hiện giờ vị trí chưởng giáo còn chưa định ngày nào, Huyền Đô Sơn sẽ không thể an bình ngày đó. Thẩm sư thúc, chỉ có ngài mới là chưởng giáo do chính Kỳ chân nhân tự mình chỉ định.” Thẩm Kiều sảng khoái như vậy, khiến Nhạc An lại có chút ngượng ngùng, liền vội vàng nói vài câu để tở rõ lập trường của mình.
Ý trên ngôn từ, tuy rằng bọn họ không muốn dính líu, nhưng nếu như nhất định phải chọn một người, vậy thì chắc chắn là Thẩm Kiều.
Chút tâm nhãn này của hắn dưới con mắt của Thẩm Kiều thực sự có chút không đáng để ý, chỉ là so đo với một thiếu niên hiển nhiên không phải tác phong của Thẩm Kiều.
“Đa tạ.” Hắn vỗ vai Nhạc An, “Xuống núi đừng có bướng bỉnh gây rồi, nhanh chóng trở lại.”
Ngữ khí bình bình, giống như lời căn dặn thường ngày, không biết còn tưởng là Thẩm Kiều chỉ đi lên núi đạp thanh.
Hai đạo nhân trẻ tuổi nhìn bóng lưng dần xa của Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai ngây ra hồi lâu, Vân Sướng đột nhiên nói: “Sư huynh, vừa rồi chúng ta đáng lẽ nên đi cùng với Thẩm sư thúc mới đúng! Lần trước sư tôn có ý như vậy, đều là vì ngày đó không dũng cảm đứng ra nói chuyện giúp Thẩm sư thúc mà tự trách, lão nhân gia người nếu biết chúng ta từ chối co đầu, chỉ sợ sẽ không cao hứng.”
Nhạc An: “Hiện tại Tuân chưởng lão gần như tương đương với vị trí chưởng giáo, chỉ sợ sẽ không dễ dàng thoái vị giao lại cho Thẩm sư thúc. Ai mà biết lần này Thẩm sư thúc lên núi, kết cục cuối cùng ra sao, vạn nhất chúng ta theo sau, bị người ta hiểu lầm chúng ta theo phe Thẩm sư thúc, chẳng lẽ không phải sẽ gây phiền hà cho sư phụ sao?”
Vân Sướng ủ rũ cúi đầu: “Aiz, đệ luôn cảm thấy chúng ta có chút không tử tế.”
Nhạc An chung quy cũng không đành lòng nhìn sư đệ thất vọng: “Nếu không chúng ta lén lút theo sau?”
Vân Dướng: “Cũng được a!”
Lại nói về phía Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai, hai người đi dọc đường lên núi, đệ tử thủ vệ thấy hắn, không khỏi lộ ra phản ứng không khác nào với Nhạc An và Vân Sướng —— Giống như ban ngày ban mặt thấy quỷ vậy, đầu tiên là cứng họng nghẹn lời, sắc mặt sợ hãi, phần lớn đều chỉ trơ mắt nhìn hai người Thẩm Kiều lên núi, không dám tiến lên ngăn cản. Nhưng như cũ vẫn có một phần nhỏ người ngăn trở đường đi của Thẩm Kiều, còn rất không khách khí nói: “Kẻ bị Huyền Đô Sơn chối bỏ, sao dám tùy tiện xông lên núi!”
Thẩm Kiều nhận ra hắn, người này hình như là đệ tử ký danh của Tuân Tịch trưởng lão: “Lâu Lượng, sao mấy năm qua rồi, ngươi vẫn ở nơi này thủ sơn*?”
*Thủ sơn: Canh giữ núi.
Lời này nói đến thật ôn hòa, giống như thăm hỏi bình thường, lại chọt trúng chỗ đau của đối phương. Lâu Lượng lập tức đỏ bừng cả mặt, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận: “Ngươi, ngươi… Thẩm Kiều ngươi quá vô lễ cuồng ngạo rồi. Huyền Đô Sơn hôm nay, đâu còn chỗ cho ngươi đặt chân!”
Thẩm Kiều khẽ mỉm cười: “Ngươi nói không sai, ta tùy tiện lên núi như vậy, cũng có chút đường đột, dù sao cũng phải nhờ người dẫn đường mới được. Ta thấy ngươi cũng thích hợp đó.”
Dứt lời, hắn đặt tay lên vai Lâu Lượng.
Lâu Lượng rõ ràng nhìn thấy tốc độ đối phương không hề nhanh, cũng không giở trò gian trá gì trong đó, chính mình lại chẳng hề phản ứng kịp, lập tức bị khống chế lại, hơn nữa từ nơi bả vai truyền đến cảm giác đau đớn, không thể thoát khỏi nửa phần, nhất thời kinh sợ biến sắc.
Từ lúc Huyền Đô Sơn mở cửa nhập thế, tin tức đã không còn bế tắc lạc hậu như khi trước nữa. Những việc Thẩm Kiều làm ở bên ngoài thỉnh thoảng cũng truyền đến tai chúng đệ tử. Chỉ là dù sao nghe danh cũng không bằng gặp mặt, coi như bọn họ có nghe nói cả trăm lần là Thẩm Kiều lợi hại cỡ nào, cũng không bằng tự mình tận mắt chứng kiến.
Lâu Lượng cũng không phải người ngu, lập tức hiểu rõ là mình tự dẫn xác tới cửa, liền nhanh chóng tỏ thái độ mềm mỏng: “Thẩm sư thúc tha mạng, đệ tử cũng chỉ phụng mệnh ở đây thủ vệ, không được phép cho bất kỳ người nào lên núi, tuyệt đối không phải có ý bất kính với sư thúc!”
Đuôi mày Thẩm Kiều hơi động: “Không cho phép bất kỳ người nào lên núi? Chẳng lẽ trên núi xảy ra chuyện gì?”
Lâu Lượng tất nhiên là biết gì nói đấy, không dám che giấu nửa phần: “Dạ, các vị trưởng lão đang ở trên núi mở hội nghị thương thảo ứng cử viên cho vị trí chưởng giáo.”
Thẩm Kiều: “Các trưởng lão đều tới đủ hết?”
Lâu Lượng: “Chỉ có Khổng trưởng lão đang bế quan, cho nên vắng mặt.”
Khổng trưởng lão trong miệng hắn chính là sư phụ của Nhạc An và Vân Sướng.
Có một sư phụ sợ phiền phức như thế, cũng khó trách đồ đệ lại vậy. Mặc dù Biên Duyên Mai thờ ơ lạnh nhạt không nói một lời, nhưng trong lòng vẫn rất khinh thường.
Thẩm Kiều thì lại nghĩ: Huyền Đô Sơn phong bế cửa chùa mấy đời liên tiếp, hậu quả xấu rốt cục cũng nổi dần lên khỏi mặt nước. Phong bế lâu dài khiến tâm người cũng phong bế theo. Có một Úc Ái dã tâm bừng bừng như vậy, tự nhiên cũng có Lưu trưởng lão vì bị phong bế mà lá gan thu nhỏ, cảm thấy nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, bo bo giữ mình.
“Vậy đúng lúc, ta cũng nên tới nghe một chút.”
Lâu Lượng vội nói: “Để ta dẫn đường cho sư thúc!”
Trên thực tế, cho dù hắn không muốn dẫn cũng không được. Rõ ràng chỉ là một bàn tay thon dài như ngọc, lại giống như kìm sắt cứng rắn nắm chặt bờ vai hắn. Lâu Lượng bị đau, cũng không dám thể hiện ra chút gì, chân tăng nhanh nhịp bước, vô cùng thức thời giới thiệu qua tình hình trên núi cho Thẩm Kiều.
Người ngoài nhìn thấy Lâu Lượng ăn quả đắng, nào còn dám tiến lên cứng rắn ngăn cản, vội vội vàng vàng lui sang hai bên nhường đường, tùy ý ba người Thẩm Kiều đi lên.
Cái này cũng không hoàn toàn là vì bị võ công của Thẩm Kiều chấn nhiếp. Lúc trước, thời điểm Thẩm Kiều còn làm chưởng giáo, đối đãi với chúng đệ tử vô cùng tốt, thưởng phạt phân minh, cũng không hề tỏ thái độ tự cao tự đại, cho nên có rất nhiều đệ tự sùng bái kính trọng hắn. Mãi đến tận sau trận chiến trên Bán Bộ Phong kia, Úc Ái liên hợp với trưởng lão trong phái cứng rắn thượng vị, khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Tuy rằng có rất nhiều đệ tử không dám phạm thượng, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có suy nghĩ của riêng mình. Hiện giờ nhìn thấy Thẩm Kiều quay về lần nữa, không ít người thậm chí còn lộ vẻ hân hoan trong mắt.
Lâu Lượng đem những ánh nhìn này thu hết vào trong mắt, trong lòng tính toán một phen, thấp giọng nói với Thẩm Kiều: “Thẩm sư thúc, đệ tử biết lần này ngài trở về, tất nhiên là vì muốn đòi lại một công đạo. Kỳ thực từ trước tới nay sư phụ ta đều trung thành tuyệt đối với Huyền Đô Sơn, chỉ vì bất mãn với Đàm trưởng lão năng lực thường thường lại còn muốn thay mặt chưởng giáo, mới làm ra hành động phản đối kịch liệt như thế. Đệ tử cả gan, kính nhờ đại nhân ngài có độ lượng, giơ cao đánh khẽ, đừng tính toán với người, được không ạ?”
Tuy rằng người này lỗ mãng liều lĩnh, nhưng vẫn còn có chút lương tâm. Thẩm Kiều khẽ mỉm cười: “Nếu ta cứ muốn tính toán thì sao?”
Lâu Lượng nghẹn lời, hắn lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn chỉ là đệ tử ký danh, truy cứu nguyên nhân thì ngoại trừ là vì tư chất bình thường, còn bởi Tuân Tịch sư phụ hắn là một kẻ trông mặt mà bắt hình dong, đối với người có tướng mạo không tốt liền cự tuyệt bên ngoài. Lâu Lượng cũng vậy, tất nhiên ít đi không ít cơ hội. Chỉ là vì hắn đã là đệ tử ký danh dưới trướng Tuân Tịch, cho nên không thể bái vào làm môn hạ cho các trưởng lão khác. Bời nguyên nhân này, Lâu Lượng luôn cảm thấy buồn bực. Hắn cho rằng chính mình nói được một câu như vậy, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Thẩm sư thúc có thế nào cũng không phải người hắn có thể chi phối.
Có Lâu Lượng dẫn đường, hai người Thẩm Biên một đường đi thẳng không chút trở ngại. Có vài đệ tử sau trận chiến trên Bán Bộ Phong mới thu nhận, cũng không nhận ra Thẩm Kiều, nhìn thấy Lâu Lượng còn chào hỏi: “Lâu sư huynh, không phải cấp trên đã có lệnh, không cho phép những người không liên quan lên núi sao?”
Lâu Lượng nghiêm mặt: “Ai nói những người này không có liên quan. Đây là Thẩm sư thúc của phái ta, đặc biệt quay về tham dự hội nghị!”
Người khác bị hắn dọa đến sửng sốt một trận, không hỏi thêm gì liền cho đi, cũng đỡ cho Thẩm Kiều phải tốn công động thủ.
Như thế xem ra, Lâu Lượng vẫn rất có tác dụng.
Nhìn đám người Lâu Lượng rời đi, mấy đệ tử chặn đường vừa rồi mới trưng khuôn mặt mêm man ra hỏi đồng bạn: “Trong môn phái của chúng ta hình như không có vị nào là Thẩm sư thúc nhỉ?”
Đồng bạn vắt hết óc, linh quang chợt lóe: “Họ Thẩm… Có phải cái vị kia không, Thẩm Kiều?!”
Hai người đột nhiên tỉnh ngộ, tiện đà nhìn nhau biến sắc, nhưng lúc này đối phương đã sớm đi xa, đâu còn kịp tới ngăn cản nữa.
Thẩm Kiều cùng Lâu Lượng đi thẳng đến cửa điện Tam Thanh cách đó không xa, vừa vặn nghe thấy từ bên trong truyền đến một tiếng gào to: “Đàm Nguyên Xuân, lúc trước ngươi tạm thời thay mặt chưởng giáo, là vì sau khi Úc chưởng giáo mất tích, tục vụ trong phái cần phải có người tới quản lý, chúng ta mới không có dị nghị. Chỉ là thay mặt chưởng giáo cũng khác với chưởng giáo thật sự, luận võ công, ngươi không phải số một Huyền Đô Sơn, trên gianh hồ cũng không có danh hào xếp hạng gì. Dựa vào cáo gì mà vị trí chưởng giáo này lại đến phiên ngươi ngồi!”
Lâu Lượng lộ vẻ mặt lúng túng, chỉ vì thanh âm này đúng là của sư phụ hắn, Lưu Duyệt.
Vì nội dung thương nghị hôm nay vô cùng quan trọng, cho nên chư vị ngồi đây đều là trưởng lão của Huyền Đô Sơn, tự cảm thấy võ công vẫn còn đủ tốt, cho nên không hề sai đệ tử trông coi bên ngoài. Do vậy ba người Thẩm Kiều đi đã gần tới, nhất thời cũng vẫn chưa có ai phát hiện.
So sánh với đó, người trả lời hắn, ngữ khí lại ôn hòa hơn rất nhiều, không chút giận dữ, tựa hồ cũng không hề vì chuyện vừa rồi mà sinh khí: “Lưu trưởng lão, có chuyện từ từ nói, mọi người không phải đang thương nghị đây sao? Mặc dù ta bất tài, trong các vị trưởng lão, tư lịch cũng ngắn ngủi, nhưng ta hiểu rõ, sở dĩ mọi người đề cử ta, không phải vì võ công của ta cao nhất, mà là vì ta quanh năm quản lý việc trong phái, cho nên tương đối quen thuộc. Nói cho cùng, ta làm chưởng giáo, cũng không quan trọng, quan trọng là, có thể làm chút chuyện cho Huyền Đô Sơn, ngươi nói có đúng không?”
Lưu Duyệt cười lạnh: “Nếu nói như ngươi, võ công của chưởng giáo có cao hay không cũng không quan trọng, chỉ cần biết làm việc là được? Đệ tử Lâu Lượng ký danh dưới trướng ta kia, ngày nào cũng giao thiệp với tục vụ, chẳng lẽ không phải càng thích hợp hơn sao?”
Hắn vừa nói như vậy, không những khiến Lâu Lượng ở bên ngoài xấu hổ không thôi, mà ngay cả Đàm Nguyên Xuân ở bên trong cũng tỏ vẻ không vui.
Lưu Duyệt: “Đàm sư đệ, làm người vẫn nên tự biết mình biết người mới tốt. Năm đó tại sao Kỳ chân nhân bỏ qua đại đệ tử danh chính ngôn thuận như ngươi, lựa chọn Thẩm chưởng giáo, chẳng lẽ không phải vì tư chất của ngươi quá bình thường hay sao? Nếu như phải chọn ngươi, vậy thà rằng ta đi mời Thẩm sư đệ về còn hơn. Nghe nói võ công Thẩm sư đệ lại tinh tiến, từ lâu đã vượt xa quá khứ. Hắn cũng từng làm chưởng giáo, nói thế nào cũng thích hợp hơn ngươi đi?”
Nghe đến đó, Thẩm Kiều không tiếp tục im lặng nữa, bước chân đi vào: “Đa tạ Lưu trưởng lão đã nâng đỡ.”
Mọi người ai cũng không đoán được Thẩm Kiều lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện, lại vô thanh vô tức tiến vào như vậy. Bên trong đại điện lập tức trở nên yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Chỉ chốc lát sau, Đàm Nguyên Xuân đã đứng dậy ngênh đoán, vẻ mặt vui mừng: “Nhị sư đệ, đệ về lúc nào vậy!”
Thẩm Kiều: “Vừa mới lên núi, nghe nói các vị đang thương nghị chuyện chưởng giáo, liền tới đây luôn, không quấy rầy chư vị chứ?”
Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều lộ vẻ mặt lúng túng.
Sau khi Thẩm Kiều rớt vực, Úc Ái chiếm lấy vị trí chưởng giáo, nói nhỏ thì là danh không chính ngôn không thuận. Nhưng khi đó hắn liên hợp với các trưởng lão, cứng rắn thượng vị, không ai dám nói một chữ “Không”. Đương nhiên, khi đó trong lòng từng người cũng nhất định có tâm tư riêng, nhưng trên thực tế Thẩm Kiều vẫn như cũ là người của Huyền Đô Tử phủ. Hiện tại Úc Ái mất tích, Thẩm Kiều trở về, vị trí chưởng giáo, cũng không có ai có thể cướp được từ hắn.
Không nói những cái khác, Sơn Hà Đồng Bi kiếm của Kỳ Phượng Các còn được người ta đeo trên lưng đây này!
Lưu Duyệt phản ứng lại đầu tiên, trước mặt mọi người cướp lời nói: “Nếu Thẩm sư đệ về thì tốt rồi, hiện giờ Úc Ái mất tích, Huyền Đô Sơn như rắn mất đầu, đang ngóng trông người có thể làm chủ. Ngươi đã tới, chúng ta cũng coi như có nơi để tin cậy rồi!”
Đàm Nguyên Xuân cũng cười nói: “Đúng vậy, A Kiều, đệ trở về là tốt ròi, có cần nghỉ ngơi một chút rồi hãy nói không?”
Đối mặt với ánh mắt ân cần của hắn, Thẩm Kiều khéo léo từ chối: “Đa tạ đại sư huynh, chúng ta đã nghỉ ngơi dưới chân núi rồi. Ta nghe nói Úc Ái xảy ra chuyện”
Đàm Nguyên Xuân: “Phải, Úc sư đệ vài ngày trước đột nhiên mất tích, vốn trước đó còn rất tốt, qua một đêm liền không thấy bóng dáng đâu. Chúng ta đi tìm khắp cả Huyền Đô Sơn cũng không thấy đệ ấy.”
Lời của hắn vừa dừng, tầm mắt liền dời về Biên Duyên Mai đứng phía sau Thẩm Kiều, nghi ngờ nói: “Vị này là?”
Thẩm Kiều cũng không có ý định giấu giếm: “Vị này chính là đệ tử của Yến tông chủ Hoán Nguyệt tông, Biên Duyên Mai, bằng hữu của ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều nhìn về phía Biên Duyên Mai. Người kia cũng không hề lộ ra chút quẫn bách hay mất tự nhiên gì, trái lại vô cùng thoải mái tùy ý người ta đánh giá.
Đàm Nguyên Xuân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đau xót: “Ngày ấy ở trên núi, đệ bị Yến tông chỉ mang đi, ta không kịp ngăn trở. Là do sư huynh vô dụng, không nghĩ tới đệ lại vẫn pha trộn với đám người Ma Môn này!”
Thẩm Kiều mặt không biến sắc: “Sư huynh nói quá rồi, hai từ pha trộn này, Thẩm Kiều đảm đương không nổi. Ngày đó sư huynh cũng tận mắt chứng kiến, ta suýt chút nữa bị Úc Ái bắt giữ, may nhờ có Yến tông chủ cứu giúp, sau đó huynh cũng không hề tới tìm ta?”
Đàm Nguyên Xuân khe khẽ thở dài: “A Kiều, đệ đừng tức giận với đại sư huynh. Khi đó Huyền Đô Sơ do Úc Ái nắm giữ, ta đâu thể có năng lực phát động đệ tử đi tìm đệ được?”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Ngay cả Viên Anh và Hoành Ba đều có thể bỏ lại tất cả xuống núi tìm ta, vẫn là ta đánh giá cao đại sư huynh rồi.”
Đàm Nguyên Xuân: “A Kiều, ta biết trong lòng đệ còn tức giận…”
“Đại sư huynh,” Thẩm Kiều ngắt lời hắn: “Trong lòng mọi người, huynh xưa nay luôn rất hiền lành, đối với người nào cũng đều tốt. Trong mấy sư huynh đệ chúng ta, người nào cũng kính yêu huynh. Nhưng tốt thế nào cũng phải có giới hạn nguyên tắc. Huynh bị Úc Ái che mắt, hoàn toàn là bất đắc dĩ, ta không trách huynh. Chỉ là ngày đó, rõ ràng ta ở ngay trước mắt huynh, đem chuyện Úc Ái hạ độc ta nói ra, cho dù huynh không tin, sau đó cũng nên cho điều tra một chút chứ? Nhưng mà, ngay cả Viên Anh và Hoành Ba ngày đó không chính tai nghe thấy chuyện này cũng đều chịu tin tưởng ta. Ta và huynh cửu biệt gặp lại, không những huynh không hỏi việc này, ngược lại còn dùng Hoán Nguyệt tông để nghi ngờ phẩm hạnh của ta, thật sự khiến lòng ta lạnh giá!”
Đàm Nguyên Xuân rốt cục biến sắc: “Đệ nói vậy là có ý gì?”
Đúng lúc đó, đệ tử thủ vệ hoang mang hoảng loạn xông vào, trên người còn dính vết máu: “Không xong rồi, các vị trưởng lão, Hợp Hoan tông cho người xông lên núi, còn có cả Đột Quyết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.