Chương trước
Chương sau
Editor Thiếu Quân
Lúc Yến Vô Sư từ trong cung trở về, Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai đang ngồi ở đại sảnh chuyên chú đánh cờ, trên mặt lộ vẻ thanh nhàn, hiển nhiên là chính sự đã giải quyết xong xuôi.
Thấy Thẩm Kiều đã đổi lại tất cả trang phục, trong lòng Yến Vô Sư có chút tiếc nuối. Y cảm thấy Thẩm Kiều phẫn nữ nhi thật sự là mỹ cảnh khó gặp, chỉ là lời này nghĩ ở trong lòng thì được, chứ nếu nói ra, cho dù Thẩm Kiều có tốt tính đến đâu, có lẽ cũng không thích nổi.
Biên Duyên Mai vội gác lại quân cờ, đứng dậy tiến lên, mặt lộ vẻ vui mừng: “Cung nghênh sư tôn trở về! Lão lừa trọc Tuyết Đình đền tội, từ nay về sau chỉ sợ Phật Môn thất bại hoàn toàn rồi!”
Trên người Yến Vô Sư vẫn mặc bộ trang phụ thị nữ kia, mặt nạ da người được xé bỏ, lộ ra diện mạo thật, nhìn qua có chút buồn cười. Chỉ là khí thế kinh người, cho dù một thân quần áo rách nát cũng không có ai dám cười.
Nghe Biên Duyên Mai nói vậy, y lại nói: “Lão lừa trọc chưa chết.”
Biên Duyên Mai ngẩn ra.
Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “Thân phận của hắn như vậy, chết rồi không phải quá đáng tiếc, dù sao cũng phải lấy ra kiếm chút gì đó mới được. Tuy hắn gia nhập Phật Môn, nhưng lại một lòng lưu luyến hồng trần. Lần này nếu như chịu thức thời, để lại cho hắn một cái mệnh chó cũng có làm sao?”
Biên Duyên Mai không biết y muốn làm gì, nhưng nếu Yến Vô Sư đã nói vậy, tất có dụng ý của riêng mình, liền cung kính thưa vâng.
Yến Vô Sư hỏi: “Phổ Lục Như Anh cứu được rồi?”
Biên Duyên Mai: “Dạ, đệ tử đã sai người đưa Phổ Lục Như Anh về phủ Tùy quốc công. Trần Cung chết rồi, Mộ Dung Thấm bị thương nặng, trước mắt cũng đã bị giam lại, có thể giữ lại hỏi vài vấn đề.”
Yến Vô Sư ừm một tiếng, công lực Tuyết Đình thiền sư thâm hậu, mặc dù y thắng trận này, trên người dù sao cũng chịu chút thương tổn.
Y che miệng thấp giọng ho khan, Biên Duyên Mai đang định nói để mình đi lấy thuốc trị thương đến, liền thấy từ kẽ tay Yến Vô Sư chảy ra vệt đỏ tươi.
Thương thế nghiêm trọng đến vậy sao? Biên Duyên Mai trợn mắt há mồm, vội hỏi: “Sư tôn, người có sao không, trong phủ này còn có chút thanh tâm hoàn….”
Yến Vô Sư vung vung tay, ngồi xuống vị trí Biên Duyên Mai vừa ngồi.
Tuy biết đối phương tám chín phần là đang diễn trò, Thẩm Kiều vẫn không nhịn được nói: “Thương thế của Yến tông chủ liệu có nghiêm trọng, cần bần đạo xem qua không?”
Tiếng nói vừa dứt, Yến Vô Sư liền thuận tay đặt lên bàn cờ: “Vậy làm phiền Thẩm đạo trưởng.”
Người này duỗi ra cũng quá nhanh rồi, giống như đã sớm dự liệu được ta sẽ hỏi như thế! Thẩm Kiều thầm nghĩ, ba ngón tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay đối phương.
“Nội tức có chút hỗn loạn, có lẽ là bị chút nội thương, chỉ là cũng không đáng lo ngại, điều trị vài ngày là tốt rồi.” Chỉ là chút nội thương, cũng không nghiêm trọng đến mức phải thổ huyết, vừa rồi quả nhiên là giả bộ, Thẩm Kiều vừa nói chuyện, vừa nghĩ như thế.
Yến Vô Sư trở tay đặt lên mu bàn tay Thẩm Kiều, nắm chặt lấy, khẽ cười: “Làm phiền Thẩm đạo trưởng, bản tọa đã từng đối xử với ngươi như vậy, ngươi lại vẫn có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng dấn thân vào hiểm cảnh, trượng nghĩa cỡ này, cho dù là tâm địa sắt đá, cũng không thể không động lòng cho được.”
Đôi tay này trắng ngọc thon dài, giống như xúc cảm khi thưởng thức mỹ ngọc lâu năm, chỉ có phần hổ khẩu* hơi chai lại, chứng tỏ việc chủ nhân đã luyện kiếm nhiều năm.
*Hổ khẩu: Nơi giao giữa ngón cái và ngón trỏ.
Đổi lại là người khác nói lời này, có khi Thẩm Kiều còn phải khách khí vài câu, nhưng đối với Yến Vô Sư, hắn đã miễn dịch từ lâu, lại cộng thêm đối phương còn mặc nữ trang, Thẩm Kiều cảm thấy ghê rợn hơn vài phần, lông tơ trên người suýt chút nữa bởi vậy mà rụng sạch sành sanh.
Còn chưa đợi hắn hất tay ra, đối phương đã rút về trước, giống như vừa rồi chỉ là biểu đạt cảm xúc mà thôi.
Mặc một thân nữ trang không vừa người, đừng nói là người bên ngoài nhìn còn thấy khó ở, Yến Vô Sư cũng chẳng thoải mái hơn chút nào. Ở bên kia Biên Duyên Mai đã sớm dặn dò người chuẩn bị xiêm y nước nóng, mời sư tôn tắm rửa thay y phục trước.
Đường đường là tông chủ Hoán Nguyệt Tông mặc váy thắt cao eo, người bên ngoài nhìn còn cảm thấy chướng mắt, chính y lại vô cùng tự tại, ung dung đứng dậy, còn không quên liếc mắt nhìn  cái chén trước người Thẩm Kiều một cái, sau đó mới hỏi Biên Duyên mai: “Trong chén là cái gì vậy?”
“Nước mật.” Biên Duyên Mai không biết vì sao ngay cả chuyện nhỏ này cũng hỏi tới.
Yến Vô Sư: “Đổi thành nước mơ, A Kiều không thích nước mật quá ngọt.”
Thẩm Kiều nhướng mày nhìn y, muốn hỏi sao ngươi biết ta không thích nước mật, nhưng lại cảm thấy cái vấn đề này quá ngu, lập tức ngậm miệng không nói, cúi đầu nhìn bàn cờ.
Biên Duyên Mai nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, lập tức coi như không có chuyện gì, đáp lại: “Dạ.”
Yến Vô Sư chân trước vừa đi, hắn chân sau liền chạy theo ra ngoài, khiêm tốn thỉnh giáo: “Sư tôn, xin hỏi đối với Thẩm đạo trưởng, đệ tử vẫn xử sự như trước chứ?”
“Đối với hắn cũng không khác đối với ta.” Yến Vô Sư liếc mắt nhìn hắn, trong cái nhìn này còn bao hàm tán thưởng “Trẻ nhỏ dễ dạy”, khiến Biên Duyên Mai vui vẻ hẳn lên, thầm nghĩ mình quả nhiên đoán trúng.
Nói đi nói lại, xưa nay người trong Ma Môn chưa từng ủy khuất bản thân, coi mình là quân tử. Biên Duyên Mai lúc tước cũng từng thấy Yến Vô Sư sủng ái không ít mỹ nhân, nhưng những người kia cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chưa bao giờ ở lâu. Hắn vốn cho rằng “Đi qua ngàn bụi hoa, mảnh lá không dính thân” mới phù hợp với tính cách của y. Không nghĩ tới đối phương lại coi trọng một đoá di thế chi hoa cao lãnh chân chân chính chính sinh trưởng trên dòng sông băng, không nhiễm bụi trần.
Phẩm tính làm người của Thẩm Kiều, Biên Duyên Mai tất nhiên cũng hiểu được vài phần. Hắn cũng không cho rằng sư phụ mình có thể thuận lợi hái được đóa hoa này. Bởi lẽ Thẩm Kiều nhìn qua thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng lại có cái cứng cỏi của mưa gió không gãy, tuyệt đối không giống đám người đoạn tụ long dương gì đó. Mà với thủ đoạn của sư phụ, một khi coi trọng, nhất định phải tóm được người.
Nghĩ đến đây, Biên Duyên Mai cũng không biết mình nên đồng tình cho ai mới tốt.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Thứ cho đệ tử lắm miệng, nhưng đệ tử thấy Thẩm đạo trưởng dường như không hề có ý đó?” Hai người nhìn thế nào cũng không giống ta tình ngươi nguyện a!
Yến Vô Sư liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi có cách?”
Biên Duyên Mai cười gượng: “Đệ tử có vô số cách thu phục thiếu nữ, nhưng Thẩm Kiều không những không phải nữ tử, mà còn là người không tầm thường, tất nhiên không thể dùng thủ đoạn tầm thường được. Nhưng người xưa đã có câu, liệt nữ sợ triền lang*, lời này chắc chắn đặt ở đâu, cũng đều có chút đạo lý? Chỉ là…”
*Liệt nữ sợ triền lang: Cô gái cương trực cứng rắn sợ nhất mấy thằng chả cứ quấn lấy mãi không buông
Yến Vô Sư: “Chỉ là cái gì?”
Biên Duyên Mai: “Sư tôn có phong nghi hơn người, nếu là bình thường, cho dù người chỉ muốn xuân phong nhất độ*, chỉ sợ đối phương cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, tự mình tiến cử. Chỉ là đổi thành Thẩm Kiều, nếu như có ngày sư tôn chán ghét, sợ là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
*Xuân phong nhất độ: nổi hứng nhất thời, yêu xong chia tay.
Ý trên lời nói, lão nhân gia ngài nếu chỉ muốn một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, mỹ nhân thiên hạ đầy ra đó, có rất nhiều người tự nguyện bò lên giường ngài. Nhưng Thẩm Kiều, không nói hiện tại bắt đầu đã khó, cho dù thu được vào tay, cũng không dễ dàng vất đi được. Chính là thỉnh thần dễ tiễn thần khó, dù sao Thẩm Kiều cũng là cao thủ cấp độ tông sư, ngài chớ có chọc cho mình thên phiền toái nha!
Yến Vô Sư mỉm cười: “Sao ngươi biết ta chỉ muốn xuân phong nhất độ?”
Chẳng lẽ ngài muốn một đời một kiếp?
Biên Duyên Mai giật mình, nhưng hắn không dám hỏi ra miệng, chỉ nói: “Đệ tử đã rõ.”
Kỳ thực hắn vẫn không quá hiểu, Thẩm Kiều thật sự là một mỹ nhân khó gặp, nhưng trên đời này, mỹ nhân không thiếu. Thẩm Kiều cũng chẳng phải người gì quá chói mắt, chẳng lẽ là vì người ta cũng là cao thủ cấp độ tông sư, cho nên đối với sư tôn mà nói, mị lực càng thêm hấp dẫn?
Đợi Yến Vô Sư tắm rửa thay y phục xong, rực rỡ quay về, Thẩm Kiều đã xếp đầy hơn nửa bàn cờ.
“Ngươi đã thấy hai đứa nhi tử của Phổ Lục Như Kiên, cảm thấy chúng thế nào?” Yến Vô Sư ngồi xuống chỗ đối diện với hắn, thuận miệng hỏi.
Thẩm Kiều không nghĩ hắn lại hỏi câu này, trầm ngâm chốc lát: “Đại lang thành thật, chậm mà không ngu, nhị lang thông minh, còn nhỏ đã bộc lộ thủ đoạn sắc bén.”
Yến Vô Sư: “Câu đánh giá này của ngươi vậy mà khá đúng trọng tâm, chậm mà không ngu, dùng đủ tinh hoa rồi!”
Thẩm Kiều: “Thứ cho ta nói thẳng, tuy rằng Phổ Lục Như Kiên có tâm trí hơn người, lại biết ẩn nhẫn, tương lai chấp chưởng quốc sự, có thể xem là minh chủ tài hoa. Nhưng hai đứa nhi tử kia của hắn, tính tình vốn lên đảo ngược lại mới phải. Nếu như tài trí con thứ vượt qua trưởng tử, tương lai đối với xã tắc vương triều, chưa chắc đã là chuyện hay.”
Yến Vô Sư cười nói: “A Kiều, ngươi nghĩ cũng quá xa rồi. Trên đời này có mấy vương triều có thể vạn thế không bại? Cho dù là Doanh Chính vọng tưởng ngàn năm truyền thừa, cuối cùng cũng chỉ qua hai đời là chết. Ai biết hai đứa nhóc kia có thể sống tới lúc thành niên hay không, ai biết Phổ Lục Như Kiên có thể làm hoàng đế được mười năm hay không, hay lại bị người nào đó lợi hại hơn thay thế? Ta chỉ cần biết, hiện giờ người hợp tác với ta có thể duy trì đủ tỉnh táo minh mẫn, không sa vào mê ảo, cái này là đủ. Còn về truyền thừa của Phổ Lục Như nhà hắn, ta cũng chẳng phải cha hắn, tại sao còn phải thay hắn lo lắng nhiều như vậy?”
Thẩm Kiều: “Nếu Yến tông chủ đã có điều nắm chắc, ta cũng không nhiều lời nữa.”
Yến Vô Sư: “Phổ Lục Như Kiên vốn định tìm cho hai đứa con trai hắn một sư phụ, nếu như ngươi đã nói vậy, ta liền biết ngươi chẳng nhìn lọt đứa nhỏ, sau này cự tuyệt giúp ngươi là được.”
Thẩm Kiều ngạc nhiên nói: “Võ công của Yến tông chủ tốt hơn ta, sao lại không tìm ngươi bái sư?”
Yến Vô Sư cười tủm tỉm: “Ngươi nhìn không lọt, ta tất nhiên cũng nhìn không lọt. Với quan hệ của chúng ta, nếu như không cùng tiến cùng lùi, nhỡ làm người ta hiểu lầm thì sao?”
Chúng ta thì có quan hệ gì? Cứ nói như ngươi, người khác lại không hiểu lầm à?
Thẩm Kiều vì công lực đổi trắng thay đen của hắn mà trợn mắt: “Yến tông chủ lo xa rồi, bần đạo cũng không phải người trong Hoán Nguyệt Tông, cho dù không cùng Yến tông chủ đồng thời tiến lùi, người khác cũng không hiểu nhầm đâu.”
……
Trận cung biến này, chính là dùng mấy chữ binh trọng thần tốc để thể hiện.
Dưới sự trợ giúp của đám người Yến Vô Sư và Thẩm Kiều, Phổ Lục Như Kiên nhanh chóng khống chế được Vũ Văn Uân, sau đó mượn Vũ Văn Uân để nắm giữ cục diện chính trị trong cung. Là một chính khách lâu năm, hắn không hề mở rộng trận xung đột đẫm máu này mở rộng đến toàn kinh thành chứ đừng nói là ra khỏi kinh thành. Trước khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, trong cung đã khôi phục yên tĩnh.
Trước đó, để tiện cho việc ăn chơi vui đùa, khỏi bị quần thần phiền nhiễu, Vũ Văn Uân đã đem ngôi vị hoàng đế nhường lại cho nhi tử Vũ Văn Xiển, còn mình thì tự phong là Thiên Nguyên hoàng đế. Kết quả là hiện tại Phổ Lục Như Kiên nắm cục diện trong tay, thậm chí không cần phải thay con rối khác, Vũ Văn Xiển tám tuổi vẫn là hoàng đế như cũ, chỉ là phía trên có thêm một vị giám quốc mà thôi. Vũ Văn Uân tự đào hố cho mình, cuối cùng lại hại mình lọt xuống.
Sau khi Phổ Lục Như Kiên nắm quyền, hắn không hề vội vàng đăng cơ xưng đế, mà dùng thân phận tả đại thừa tướng tiến hàng việc giám quốc. Sau đó tuyên bố với bên ngoài Vũ Văn Uân bị bệnh băng hà, ngừng lại việc xây dựng lâm viên hoàng gia, sau đó dần dần triệu tập những quan viên vì khuyên can mà bị Vũ Văn Uân giáng chức đuổi khỏi kinh thành trở lại, cũng khôi phục danh dự cho họ.
Chỉ hai điều này, đã thu hết lòng người.
Vua nào triều thần ấy, Phổ Lục Như Kiên chấp chính cũng có nghĩa là ngày vui của Phật Môn và Hợp Hoan Tông đã tàn.
Hợp Hoan Tông thì không cần nói, lúc cung biến đó, Tang Cảnh Hành và Nguyên Tú Tú đều không có ở kinh thành, những người còn lại sao xứng làm đối thủ của Yến Vô Sư và Biên Duyên Mai? Từ lúc Vũ Văn Uân yên vị ngôi vua, Hoán Nguyệt Tông liền bắt đầu mai danh ẩn tích giả bộ yếu kém, đến bây giờ rốt cục cũng coi như khổ tận cam lai. Biên Duyên Mai lập tức không chịu ẩn nhẫn nữa, trực tiếp ra tay, đem thế lực Hợp Hoan Tông phân bố trong ngoài triều đình, một lưới bắt hết.
Tuyết Đình thiền sư sau khi bị Yến Vô Sư phế bỏ võ công, dùng tội danh hạ độc tiên đế, không làm chuyện đức chính hạ ngục. Tuyết Đình ngã, đệ tử Phật Môn ở đế đố cũng mất đi chỗ dựa, nhanh chóng cây đổ khỉ tan, chùa miếu lục tục bị quan phủ niêm phong. Đệ tử Phật Môn hoặc là bỏ chạy tứ tán, hoặc là nhận tội quy hàng với triều đình.
Yến Vô Sư cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt đối với Phật Môn. Y biết, Nho Thích Đạo đã truyền thừa trên đại địa Trung Nguyên này từ lâu, hôm nay đã sớm thâm nhập vào lòng người. Mỗi bên đều có một đám tín đồ trung thành, căn cơ thâm hậu, không thể dùng sức một người là có thể tiêu diệt, cùng lắm chỉ tạm thời xuất hiện cục diện yếu thế mà thôi. Như Vũ Văn Ung năm đó, dùng quy mô lớn oanh oanh liệt liệt diệt phật, giết hại tăng nhân, phá hủy chùa miếu, đốt sạch điển tịch Phật Môn, nhưng hắn vừa chết, những cái đó lại như xuân về cỏ mọc lên xanh.
Cho nên cái Hoán Nguyệt Tông muốn, chỉ là người đang nắm quyền có thể nâng đỡ cho mình, chứ không phải là tiêu diệt Phật Môn. Bởi vì không có Phật Môn, còn có Đạo Môn, Nho Môn, vĩnh viễn diệt không hết. Biện pháp tốt nhất, chính là duy trì cân bằng giữa các thế lực lớn, người này cũng không thể làm gì được người kia. Như vậy vừa không xuất hiện tình trạng một nhà nắm giữ toàn bộ cục diện, vừa là một biện pháp có thể phát triển lâu dài.
Loại ý nghĩ này của y, vừa vặn không hẹn mà gặp với Phổ Lục Như Kiên, cho nên hai người hợp tác vô cùng vui vẻ.
Cảm ơn công lao của Yến Vô Sư và Thẩm Kiều, Phổ Lục Như Kiên không chỉ hạ lệnh xây dựng kiến trúc Huyền Đô Quan ở kinh thành, mà còn phong Thẩm Kiều là Nguyên Diệu chân nhân đại diện cho Huyền Đô Quan, còn hào phóng đem một vài chuyện buôn bán với hoàng gia giao cho Hoán Nguyệt tông, thậm chí mai sau, khi thiếp lập lại tam tỉnh lục bộ, còn đem chức quan Công bộ thượng thư nhiều màu mỡ nhất này giao cho người của Hoán Nguyệt Tông, một đời nhà Tùy này, trước sau bảo trì quan hệ hợp tác tốt đẹp với Hoán Nguyệt tông, mãi đến sau này khi Dương Quảng trở mặt vô tình, mới hủy bỏ lời hứa.
Những chuyện này đều để nói sau.
Sau cung biến hai tháng, tết hoa đăng năm Thượng Nguyên vừa qua không bao lâu, Chu đế Vũ Văn Xiển tỏ ý Phổ Lục Như Kiên đức cao vọng trọng, có phong thái minh quân, mà mình còn trẻ người non dạ, không xứng ngôi vị, tuyên bố nhường ngôi cho Phổ Lục Như Kiên. Phổ Lục Như Kiên từ chối ba lần không được đành nhận, tới điện Lâm Quang nhận ngôi hoàng đế, định quốc hiệu là Tùy, đổi niên hiệu thành Khai Hoàng, tự xưng nhận tổ quy tông, đổi về học Dương thị của dân tộc Hán, tuyên bố đại xá thiên hạ.
Từ đó, tân quân đăng cơ, phương bắc thay đổi triều đại, từ thời diệt Tấn đến khi Ngũ Hồ gia nhập Trung Nguyên, mấy trăm năm mưa gió loạn lạc, cuối cùng rồi sẽ nghênh đón một trang sử mới.
Đối với bình dân bách tính mà nói, tranh đấu triều đình, dâm loạn cung cấm, đều không có liên quan gì tới họ. Yêu cầu của họ rất đơn giản, chỉ là ăn no mặc ấm mà thôi. Như mà triều đỉnh đổi thay, dù sao cũng mang đến một chút biến hóa, không nói tới cái khác, chỉ cần một lần đại xá thiên hạ này, cũng đủ để khiến năm nay mọi người không cần nộp thuế, ngày ngày trôi qua cũng thoải mái hơn một chút.
Trong tay có thêm ít tiền, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn.
Ít nhất Thẩm Kiều đi dạo một vòng, trong lòng cũng vẫn có vài điều cảm động.
“Cho đến lúc này, ta mới không hối hận quyết định ngày đó của mình.”
Trên đường phố rộn ràng tiếng ca, người đến người đi, chỉ vì hôm nay có hội chùa. Rất nhiều người xuất môn đặt mua vật dụng chuẩn bị cho tết đoan ngọ. Tơ tằm ngũ sắc quấn thành dây treo đầy đường cuối ngõ khắp các quán nhỏ, quả thực là rực rỡ muôn màu, khiến người hoa mắt.
Nghe thấy lời hắn, Yến Vô Sư liền cười nói: “Hóa ra trong lòng A Kiều vẫn luôn lo lắng bất an.”
Thẩm Kiều gật gật đầu, ăn ngay nói thật: “Mấy ngày nay, ta vẫn sợ mình làm sai, sợ khiến người trong thiên hạ lại phải nghênh đón một hôn quân nữa, ngày ngày bách tính lại càng thêm khổ sở.”
Hai người đi ngang qua một sạp hàng, nghe chủ quán thét to rao bán, Yến Vô Sư thuận thế nhìn lướt qua, chọn lấy một lão hổ bằng vải màu. Lão hổ buộc vào dây treo, phía dưới nối với dây lụa, ngây thơ đáng yên, vô cùng sống động.
Yến Vô Sư đem lão hổ bằng vải kia nhét vào trong tay Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều khó hiểu: “Cho ta?”
Cầm lấy lão hổ bằng vải mềm mại, đùa nghịch vài cái, không khỏi nở nụ cười: “Cũng khá đáng yên.”
Yến Vô Sư cười ha ha, lòng nói đúng đấy, giống như ngươi, miêu lớn miêu nhỏ đều là miêu. Bản tọa ngày nào cũng làm bạn với miêu.
Hai người đi dạo quanh thành xong liền trở lại. Phủ thiếu sư của Yến Vô Sư đã giải lệnh cấm, Dương Kiên lại ban thêm tước vị xuống, hiện giờ đổi thành phủ Võ quốc công. Yến Vô Sư ở nơi này, Huyền Đô Quan của Thẩm Kiều còn chưa xây xong, chỉ có thể tạm ở lại nơi này làm khách.
Quản gia thấy Yến Vô Sư, vội vàng đi tới bẩm báo, chỉ nói là nhị công tử đã trở lại, còn dẫn theo một người, nói là sư đệ của Thẩm đạo trưởng.
Thẩm Kiều cảm thấy kỳ quái, đợi Ngọc Sinh Yên dẫn người đi cùng hắn đến, không khỏi càng thêm kinh hãi: “Tứ sư đệ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.