Editor Thiếu Quân
Lúc Yến Vô Sư từ trong cung trở về, Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai đang ngồi ở đại sảnh chuyên chú đánh cờ, trên mặt lộ vẻ thanh nhàn, hiển nhiên là chính sự đã giải quyết xong xuôi.
Thấy Thẩm Kiều đã đổi lại tất cả trang phục, trong lòng Yến Vô Sư có chút tiếc nuối. Y cảm thấy Thẩm Kiều phẫn nữ nhi thật sự là mỹ cảnh khó gặp, chỉ là lời này nghĩ ở trong lòng thì được, chứ nếu nói ra, cho dù Thẩm Kiều có tốt tính đến đâu, có lẽ cũng không thích nổi.
Biên Duyên Mai vội gác lại quân cờ, đứng dậy tiến lên, mặt lộ vẻ vui mừng: “Cung nghênh sư tôn trở về! Lão lừa trọc Tuyết Đình đền tội, từ nay về sau chỉ sợ Phật Môn thất bại hoàn toàn rồi!”
Trên người Yến Vô Sư vẫn mặc bộ trang phụ thị nữ kia, mặt nạ da người được xé bỏ, lộ ra diện mạo thật, nhìn qua có chút buồn cười. Chỉ là khí thế kinh người, cho dù một thân quần áo rách nát cũng không có ai dám cười.
Nghe Biên Duyên Mai nói vậy, y lại nói: “Lão lừa trọc chưa chết.”
Biên Duyên Mai ngẩn ra.
Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “Thân phận của hắn như vậy, chết rồi không phải quá đáng tiếc, dù sao cũng phải lấy ra kiếm chút gì đó mới được. Tuy hắn gia nhập Phật Môn, nhưng lại một lòng lưu luyến hồng trần. Lần này nếu như chịu thức thời, để lại cho hắn một cái mệnh chó cũng có làm sao?”
Biên Duyên Mai không biết y muốn làm gì, nhưng nếu Yến Vô Sư đã nói vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu-mong-khe-thach/1213540/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.