Tống Chỉ kiên nhẫn dùng cả môi lẫn tay vỗ về Quân Thiên, thần kinh cô chậm rãi thả lỏng, thân thể cũng trở nên mềm mại.
Lối đi đang thít chặt lấy anh từ từ dãn ra, Tống Chỉ thấy đã ổn, chậm rãi đong đưa eo ᘻôиɠ, nhẹ nhàng thọc vào rút ra, so với sự hung mãnh lúc làᘻ ȶìиɦ khi xưa đúng là khác nhau một trời một vực. Anh hơi rút ra ngoài, sau đó lại đẩy vào thật nhẹ, không quên hỏi ý kiến của thân thể mềm mại dưới thân: “Thiên bảo, thế nào, còn đau không?”
Quân Thiên mím môi, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn hình ảnh ɖâʍ loạn này. Mắt không nhìn thấy, cảm giác từ dưới thân truyền đến càng rõ ràng hơn, không thể nói là đau, nói đúng hơn là ɦσα ɦuyệt bị căng ra, xen lẫn chút xấu hổ, cô vui thích rêи lên.
Đôi tay đang đặt ở bả vai Tống Chỉ túm chặt lấy áo sơ mi anh, đôi chân ngọc gác ở hai bên sườn anh khép lại, kẹp chặt lấy eo anh để trả thù.
Muốn làm thì làm đi, nói nhiều như vậy làm gì.
Tống Chỉ bị cô kẹp chặt, chỗ đó run lên, theo bản năng nhanh chóng đâm thọc vài cái vào hoa huyệt. Trêи mặt anh là sự vui thích khi làᘻ ȶìиɦ, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai cô, nở nụ cười vừa xấu xa lại phóng đãng: “Tuân lệnh, bà xã.”
Anh hạ ghế dựa xuống hoàn toàn, xem không gian nho nhỏ trong xe này như là nhà mình vậy, đâm thọc cô gái yếu ớt dưới thân không kiêng nể gì.
Chiếc xe không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien/1897980/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.