Trêи đường trở về, Tống Chỉ ngồi ở ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, Lý Thành Quyết nghĩ rằng mình cần phải giải thích một chút: “Chỉ ca, mặc dù em cảm thấy rất may mắn khi đã trở thành một thành viên của hội nhân sĩ đã kết hôn, nhưng em không có già.”
Tống Chỉ không phản ứng lại cậu ta, bây giờ anh suy nghĩ rất nhiều việc, Tống Khâm có thể khiến tập đoàn Tống thị bành trướng đến như bây giờ, đương nhiên ông ta cũng không phải là loại kém cỏi, nếu đánh một trận với ông ta, thắng thì giá trị con người của anh sẽ tăng lên gấp bội, ôm được vợ yêu về nhà, còn thua thì cũng chỉ có thể cuốn gói đi tìm bà xã khóc lóc xin bao nuôi mà thôi.
Cố tình là lúc này em họ của anh lại mê mẩn một người phụ nữ đến điên đảo, mọi chuyện đều ném vào tay anh, mỗi một hành động của anh bây giờ đều là chó cùng rứt giậu[1], trong lúc mấu chốt như thế này, nếu bị Tống Khâm bắt được nhược điểm, bọn họ liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
[1] chó cùng rứt giậu: làm liều vì bị đẩy đến đường cùng.
Anh muốn gọi điện thoại mắng cho cậu em họ kia một trận, cái thằng nhóc này kiếm tiền còn chưa xong, thế mà còn mơ tán gái, chắc chắn không thành công nổi đâu!
Lại nhớ đến mùi hương mềm mại xông vào mũi khi anh tiến đến gần Thiên bảo nhà mình, đây là lần đầu tiên anh đứng cách cô gần như vậy từ sau khi hai người tách ra, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien/1897971/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.