Ngày hoàn thành xong môn cuối cùng để thi vào đại học, Quân Thiên lập tức trở về ký túc thu dọn hành lý, đồ nên vứt thì vứt, đồng phục cũng bỏ đi, cuối cùng soạn ra một va ly đồ đạc, đón chuyến xe sớm nhất trở về nhà bà ngoại.
Cô chịu đủ nơi quỷ quái này rồi, đời này cũng không muốn trở về đây nữa.
Ngôi nhà của cô và bà ngoại ở trong một trấn nhỏ, giao thông ở đây lạc hậu, cũng chẳng có mấy cửa hàng, đến buổi tối đặc biệt yên tĩnh.
Ông chủ của siêu thị mini gần đó nhận ra cô, Quân Thiên lấy một gói mì sợi và mấy quả trứng gà, nhìn thấy có đậu xanh, lấy một chút, rồi đi đến kệ bên cạnh mua dầu muối, đến bàn tính tiền.
Ông chủ vừa kiểm hàng mua vừa tính giá: “Con sẽ ở đây một thời gian sao?”
Quân Thiên gật đầu, ông chủ nói giá tiền, cô lấy ra một tờ 50 tệ hơi cũ từ trong túi quần ra đưa cho ông chủ.
Ông chủ kéo chiếc ngăn kéo bằng gỗ cũ, thong thả đếm tiền lẻ thối cho cô rồi bỏ tờ 50 tệ vào ngăn, nói với cô: “Sáng mai có đồ tươi đó.”
Cô lại gật đầu.
“Con gái ở một mình nhớ khóa cửa cho kĩ, có chuyện gì thì cứ tới tìm chú.”
Cô bỏ tiền lẻ được thối vào túi quần, giơ hai ngón tay cái lên tỏ vẻ cảm ơn, cánh tay mảnh khảnh xách theo bao nilon đi ra ngoài cửa.
Hơn bốn tháng không trở về, chăn màn đều bị mốc cả, cũng may dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien/1897964/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.