Dụ được cô đồng ý, Tống Chỉ cảm thấy mình cần phải khách khí một chút, đồng thời trấn an cảm xúc của cô, vì sợ đau, mỗi một lần cô gái nhỏ đều tương đối sợ hãi.
Hai người ôm lấy nhau, thân thể dán chặt chẽ, anh lúc lên lúc xuống vuốt ve lưng cô: “Bé cưng đừng sợ, nếu đau chịu không nổi thì cứ cắn anh, anh sẽ lập tức dừng lại, được không?”
Chẳng qua chỉ là dỗ cô vui mà thôi, trừ khi trời sập xuống đè anh chết, đêm nay không đạt được mục đích thì anh thề không bỏ qua.
Nhưng cô vậy mà lại tin, không cắn nữa, khuôn mặt nhỏ xinh xắn chôn ở cần cổ anh, chóp mũi thanh tú như có như không mà cọ anh, dường như đang nói, anh nói lời phải giữ lời.
Anh cắn lỗ tai cô, thấp giọng cười: “Ừ.”
Cùng lắm thì làm đủ bước dạo đầu để cô sướиɠ trước, anh mà dừng lại, sau này sẽ sửa thành họ Liễu, Liễu Hạ Huệ[1].
[1] Liễu Hạ Huệ (柳下惠): Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc ɖu͙ƈ, một nam tử hán chính trực, đứng đắn, nữ nhân ngồi trong lòng nhưng vẫn không loạn.
Tống Chỉ buông cô ra, để cô lên giường, quỳ gối giữa hai chân đang mở ra của cô, từng chút từng chút hôn lên mắt, môi cô: “Bé cưng nghe lời, nằm yên, chúng ta làm từng bước một, không nên gấp gáp nha[2].”
[2] Vẫn là từ “Vịt” (鸭) ở chương trước, vẫn đang làm nũng.
Cái âm cuối này, có chút nũng nịu mê người, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien/1897942/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.