Đôi tay được tự do dùng toàn bộ sức lực hết đẩy rồi lại đánh, cúi đầu cắn một ngụm lên cánh tay đang vòng trước ngực.
Cô thật sự ghét anh ta. Cách một lớp quần áo, cơ bắp rắn chắc bị cô cắn lấy, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng. Người đàn ông lại dường như rất hài lòng, hừ một tiếng thật dài.
“Ưm… Bảo bối… Em cắn anh thật sướиɠ… A…”
Quân Thiên nhả tay anh ta ra, cô sắp điên rồi, cô càng giãy giụa thì anh ta càng hưng phấn, ngay cả cắn cánh tay anh ta, anh ta còn có thể mê đắm vào trong đó, tự mình cao trào rồi rêи rỉ.
Đồ biến thái, tên bệnh tâm thần!
Nháy mắt khi răng cô xuyên qua da thịt anh, Tống Chỉ thật sự cảm thấy sướиɠ. Cơn đau hòa lẫn với chút kɧօáϊ cảm tàn bạo, kϊƈɦ thích dây thần kinh của anh. Anh không thể không cởi áo trêи ra, khát vọng cô đối xử với anh tàn nhẫn hơn nữa.
Một tay anh giữ lấy vai cô, kéo thân thể mềm mại của cô kề sát vào người mình; một tay khác đè ót cô lại, môi cô dán lên cơ ngực rắn chắc, vừa vặn đối mặt với điểm đỏ giữa ngực anh: “Bảo bối… Mau cắn nó đi… Ưm… Cắn đứt nó… Cắn chết anh đi…”
Ngực của người đàn ông phập phồng, tiếng hổn hển thoát ra từ cổ họng, tựa đau đớn lại tựa vui thích.
Nhiều chút nữa, nhiều thêm chút nữa.
Quân Thiên cũng bị anh ta ép đến điên rồi, trong đầu vang vọng câu nói kia của anh ta: “Cắn chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien/1897936/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.