Khi màn đêm buông xuống, cô ngồi trêи tấm thảm ở cuối giường, hai tay ôm lấy đầu gối.
Ngoài cửa sổ, cây cối dần dần bị che khuất bởi bóng đêm, đến khi duỗi tay không thấy được năm ngón, từ phía sau truyền đến tiếng xoay chìa trong ổ khóa.
Không có bất kỳ dụng cụ chiếu sáng nào, cô nhìn về hướng cửa phòng theo ký ức, hô hấp cũng chậm lại.
Tiết xuân se lạnh, cô mở cửa sổ ra, ngồi trêи thảm cả một buổi trưa, đôi chân trần đã sớm lạnh đến tê cứng.
Gió thổi khiến tấm rèm lay động, phát ra âm thanh rất nhỏ, Tống Quân Thiên hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm về phía cửa.
Cánh cửa từ từ được đẩy ra từ bên ngoài, chờ đến khi hoàn toàn mở ra, một bóng dáng cao lớn được phác họa trong bóng đêm.
Mấy năm nay, Tống Quân Thiên đấu trí đấu dũng với mấy tên đầu trâu mặt ngựa, bản lĩnh đánh nhau tự xưng là tạm được, nhưng đối với người đang đứng ở cửa kia, trừ khi đối phương được làm từ đậu hũ, còn không cô thật đúng là chạy không được.
Đối phương cũng không mang đèn đóm gì cả, lúc này hẳn là đang đi vào trong phòng.
Giày cọ xát với tấm thảm mềm mại tạo ra âm thanh, Quân Thiên không xác định được người kia đang ở đâu.
Hô hấp của cô tưởng chừng như đã dừng lại, ánh mắt rơi về phía cửa, so với vách tường, ở chỗ khung cửa có chút sáng lờ mờ.
Người kia đã quên đóng cửa khi bước vào.
Phòng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien/1897930/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.