Thương Tử Hằng dựa lưng trên tường thở hổn hệt như một kẻ bệnh suyển lâu năm , nghĩ không vào thăm Tô Thiển mà thất lạc đi trở về phòng bệnh của mình . Hắn có mạnh hơn nữa cũng không cứu được Tô Thiển thoát khỏi cái chết , Tô Thiển nếu như không còn sống nữa Thương Tử Hằng hắn phải làm sao nha ?. Bây giờ cảm giác ngực trống rỗng , nghĩ đến cái gì cũng chỉ quanh quẩn đau đớn, mệt mỏi .
Thương Tử Hằng trùm kín chăn nước mắt của hắn thế nhưng mà rơi vì một nữ nhân , haha nữ nhân đó lại không còn sống được bao lâu nữa ,bi thương cỡ nào.
Ngày hôm sau Thương Tử Hằng lấy lại bình tỉnh chính thức kéo lê tay bó bột của mình sang thăm Tô Thiển . Tô Thiển trông thấy hắn chỉ nhìn một chút, cũng buông mắt ,nhìn lại điện thoại của mình .
-" Mới không gặp mấy ngày em lại trở thành bệnh nhân rồi, Thiển Thiển chúng ta chính là đồng bệnh tương liên " Thương Tử Hằng cười đến ngu xuẩn.
Tô Thiển :"..." Mệt cho hắn nghĩ ra đồng bệnh tương liên , không phải đại gia anh trong giấc mơ cũng ám lão nương như u hồn, thật ai muốn vào đây nằm.
-" Ai chọc em tức giận , nói đi tôi trả thù cho em ,Thiển Thiển nhà chúng ta ngoan như vậy còn bị người khác ức hiếp " Thương Tử Hằng cảm thấy bản thân ngày một giống máy phát thanh, nói thật nhiều chỉ để tiểu tổ tông của hắn đáp lại, này bi vẫn là hỷ đâu.
-" Tôi nằm mơ, trong mơ anh giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien-mim-cuoi/4604878/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.