Tô Thiển nhìn Thương phu nhân đau lòng vì con trai cũng có phần chột dạ , nếu không phải... mà thôi bỏ đi Tô Thiển gật đầu với Thương phu nhân " Được ạ "
-" Cám ơn cháu Tô đại tiểu thư " Thương phu nhân thật muốn ôm lấy Tô Thiển mà cám ơn chỉ sợ cô bé này tái phát bệnh thì con trai bà liền điên mất, đành kìn nén xúc động cười quay đầu phân phó người làm trong nhà trở về chuẩn bị thức ăn, đồ dùng mang lại bệnh viện.
Tô Thiển nhắn tin báo với Tô gia gia sẽ về trễ đi nhà vệ sinh giặt rửa tay chân, mặt mũi lại trở về ngồi trên ghế trước cửa phòng bệnh. Yên tĩnh, nhàn nhã đến Thương đại gia cũng phải cảm thán cô gái này con trai ông không xứng tóm lại không ai xứng. Tô đại tiểu thư để mắt đến ai người đó mới là phúc phận , với cái đức hạnh kia của con trai ông chắc chắn không lọt nổi mắt của Tô Thiển rồi, người ta quanh thân đều là lính khí nha.
Thương Tử Hằng tỉnh dậy cũng mất 4 giờ sau Tô Thiển ngồi đợi 4 giờ còn cảm thấy như 4 năm trời đất cũng muốn sập đổ.
Thương Tử Hằng mở mắt ra câu đầu tiên liền hỏi Tô Thiển đâu, Thương phu nhân bất đắc dĩ gọi Tô Thiển vào cho con trai .
-" Thiển Thiển tôi đã cứu em ! Em không được bỏ mặc tôi " Thương Tử Hằng vẻ mặt ai oán nhìn Tô Thiển , lão tử không tin em còn không quan tâm lão tử sống chết.
-" Chính anh lao ra đường ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien-mim-cuoi/4604874/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.