Tại sao lại cứu ta?
Tần Sơ đã từng hỏi Tô Kính Nguyệt câu này, hắn còn nhớ rất rõ nỗi kinh hoàng ngày đó, Tô Kính Nguyệt cứu hắn từ căn nhà đã bị lửa thiêu cháy rụi ra, đưa hắn trốn khỏi thành, xuôi về phía nam tìm người thân. Chân Tần Sơ bị xà gỗ đè gãy không đi nổi nữa, suốt nhiều ngày tuyết rơi ròng rã, nàng đều đặt hắn trên một tấm ván rồi kéo đi, giữa trời băng đất tuyết, trên mặt sông đã kết một lớp băng dày, bóng dáng đơn bạc mỗi bước đều thật gian nan.
Hắn rất muốn giúp nàng một tay, nhưng cái gì hắn cũng không làm được.
"Kính Nguyệt, mặc kệ ta đi."
"Nằm yên đi."
Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, ngày mùa đông luôn là nét âm trầm cố hữu, chỉ càng khiến cho lòng người thêm phiền muộn: "Tại sao lại cứu ta?" Hắn nói, Kẻ thù lợi hại như vậy, bọn chúng nhất định sẽ còn tới giết ta, Kính Nguyệt..." Hắn nhìn lòng bàn tay bị siết đến rỉ máu của nàng, "Ta sẽ liên lụy đến muội." Lúc trước vì giúp hắn nâng xà gỗ nóng rẫy đè vào chân hắn lên, tay nàng đã bị thương rồi, là bàn tay để thêu hoa gấp quạt của cô nương... "Mặc kệ ta đi."
Tô Kính Nguyệt vẫn không quay đầu lại, thanh âm giữa mênh mông đất trời mỏng tang như sợi tuyết: "Ta vất vả lắm mới cứu được huynh ra khỏi đám cháy, lý nào lại để huynh chết vô ích ở chỗ này, Tần Sơ, huynh phải báo đáp ta." Lời nàng nói giống như một thương nhân đang tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-the-khuc/3048055/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.