Pháp lực của Trạc Nguyệt hiện giờ không bằng trước đây, cuối cùng vẫn là thua dưới tay Ưng Nạp Đô.
Ưng Nạp Đô trói nàng lại và đưa lên cổng thành, đúng lúc quân Tề đã tạo thế vây thành, bốn phía tường thành nước chảy không thông (1).
(1) Câu gốc là: Thủy tiết bất thông.
Một người một ngựa đứng trước trăm ngàn đại quân, áo choàng tung bay theo gió, cảnh tượng thật là tiêu điều xơ xác.
Ưng Nạp Đô cười to một tiếng: “Ta cùng Trạc Nguyệt tướng quân đây giao chiến đã nhiều năm, không ngờ, cô ta lại là một yêu nữ. Tề Vương ngươi lại phái một yêu nữ tới diệt giặc. Các ngươi, một trăm ngàn đại quân đây, tất cả lại từng nghe theo lệnh của một yêu nữ như ả, càng nghĩ ta lại càng cảm thấy thật buồn cười”.
Dưới cổng thành, Tô Mục mặt không biểu cảm. Một trăm ngàn tướng sĩ đồng loạt im lặng.
Trạc Nguyệt nhìn Tô Mục, khẽ mỉm cười, hắn rất hiếm khi nhìn nàng nghiêm túc như vậy. Nhưng mỗi khi hắn nhìn nàng như vậy, chính là lúc nàng phạm phải sai lầm rất lớn.
“Để nàng đi”. Tô Mục cất giọng hô to dưới thành, thanh âm cùng ánh mắt lạnh lẽo: “Trẫm cam kết với ngươi, trong ba năm không khởi binh đánh Trường Ngọc Quan”.
Trường Ngọc Quan đối với Tô Mục mà nói vô cùng quan trọng, bất kể là bình ổn nội bộ hay để đề cao danh tiếng bên ngoài. Chính vì vậy mà Trạc Nguyệt mới ở biên ải cố thủ nhiều năm như vậy. Nàng không muốn thân phận của mình gây thêm phiền toái cho Tô Mục, nhưng có lẽ, vào thời khắc này, nó đã trở thành phiền toái. Nàng luôn lo sợ bị Tô Mục bỏ rơi như một chiếc giày cũ rách, nhưng bây giờ...
Cuối cùng, vẫn bị hắn ghét bỏ...
Khóe môi nhất thời có chút run rẩy, Trạc Nguyệt tự cười nhạo mình.
“Ưng Nạp Đô”. Nàng không nhìn Tô Mục nữa, quay lại nói: “Ta tặng ngươi một phần đại lễ, ngươi muốn nhận hay không?”.
“Trạc Nguyệt!”. Tô Mục ở dưới thành quát mắng, hắn kích động đến giọng nói cũng run rẩy, “Nàng im miệng cho ta”.
Trạc Nguyệt không để ý tới hắn.
Ưng Nạp Đô cong môi cười một tiếng: “Đại tướng quân, bây giờ ngoại trừ bản thân ngươi, ngươi còn có cái gì để tặng cho ta?”.
Trạc Nguyệt cũng không cảm thấy bị xúc phạm, nàng chỉ là không dám nhìn vào thần sắc của người đang ở dưới cổng thành kia. Nàng nhắm hai mắt, ổn định tâm tình: “Ta chính là đem bản thân mình tặng cho ngươi”. Lời nói vừa dứt, Trạc Nguyệt ngưng tụ khí tức trong cơ thể. Ưng Nạp Đô trong lòng cảm thấy không ổn, vừa định buông tay thì đã không kịp nữa.
“Không...”
Xa xa như có tiếng vó ngựa liều mạng lao tới, thanh âm của Tô Mục vừa như rất xa lại như gần ngay bên tai: “Không được...Trạc Nguyệt!”.
Trạc Nguyệt không màng đến hắn, kiếm khí trên người tựa như mũi tên xuyên thấu người Ưng Nạp Đô, khiến hắn cả người đầy máu. Mà cùng lúc đó, bóng dáng Trạc Nguyệt trên không trung cũng biến mất.
Chỉ có một thanh Hàn Ngọc trường kiếm đã không còn trong suốt từ trên không trung chợt rơi xuống, giống như một mảnh giáp đã bị vứt bỏ.
“Trạc Nguyệt!”
“Trạc Nguyệt!”
Tiếng vó ngựa vẫn gấp gáp như thế, nhưng Trạc Nguyệt đã không còn cách nào trả lời hắn nữa.
Thân thể nàng tiêu tán, cuối cùng chỉ còn lại một Hàn Ngọc trường kiếm đã không còn trong suốt nằm trên đất. Trạc Nguyệt nghĩ, nếu giờ phút này quay lại lần đầu gặp Tô Mục, sợ rằng ngay cả câu ‘Không có tích sự” bốn chữ hắn cũng lười nói, ngay lập tức đem nàng vứt đi.
Bốn phía không một tiếng động, thế giới của Trạc Nguyệt chìm vào bóng tối. Trong lúc hỗn loạn nàng dường như được gặp lại vị tiên nhân đã bỏ nàng đi cách đây thật lâu. Hắn ở trên không trung khẽ lắc đầu với nàng, thở dài một tiếng: “Kiếp số...”.
Trạc Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao nàng lại ở bên Tô Mục tu luyện nhiều năm như vậy nhưng vẫn không chờ thấy kiếp số. Hóa ra, không phải nó không đến, mà là đã sớm đến từ lâu rồi.
Tô Mục trở thành tình kiếp của nàng, chẳng qua là nàng cuối cùng...vẫn không thể vượt qua nổi mà thôi.
Chẳng qua, nếu là Tô Mục, vậy thì kiếp này không độ cũng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]