🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nước hồ rét lạnh thấu xương bao quanh Ý Thiên, khí lạnh xâm lấn, lại bị Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trong người Ý Thiên hút đi.

Ý Thiên du động trong nước, phát hiện hồ nước trong Băng Tâm Hồ thập phần thanh tịnh, huyền âm chi khí dường như do năm gốc băng thụ ngưng kết mà thành, hình thành bộ rễ dưới băng hồ, thập phần to lớn.

Trong Băng Tâm Hồ này, rất nhiều nhân ngư xinh đẹp bơi qua lại, khi thì hóa thành Huyền Âm chi khí, khi thì hóa thành mỹ nhân ngư, cho người ta cảm giác như mộng ảo.

Ý Thiên chậm rãi trầm xuống, tới gần đáy hồ.

Hàn khí trong hồ càng nặng, hiển nhiên đáy hồ cất dấu bí mật.

Ý Thiên trong quá trình trầm xuống, bên người vây đầy mỹ nhân ngư.

Các nàng dường như cảm ứng được khí tức đồng loại trên người Ý Thiên, đều phát ra tín hiệu thân mật.

Ý Thiên cân nhắc một chút, tế ra âm tuyền của Âm Dương tuyền, lập tức khiến nhân ngư trong hồ chen chúc tiến vào trong âm tuyền.

Trước sau chỉ một lát, hơn một ngàn mỹ nhân ngư trong Băng Tâm Hồ toàn bộ tiến vào trong âm tuyền, dung nhập vào người của Ý Thiên.

Ý Thiên cẩn thận tính toán một chút, trong âm tuyền vừa vặn có một ngàn hai trăm đầu nhân ngư, ẩn chứa Huyền Âm chi khí kinh người, uy lực của Âm Dương tuyền cũng tăng lên thật nhiều.

Băng Tâm Hồ có thêm nhân ngư, Huyền Âm chi khí giảm bớt thật nhiều, huyền hàn chi khí nhanh chóng bay lên.

Ý Thiên đi vào đáy hồ, phát hiện nơi này khảm nạm rất nhiều khối băng hình tròn, có tính quy luật.

Điểm cuối của Băng Tâm Hồ rất sạch sẽ, trong suốt như thủy tinh.

Những băng châu này khảm nạm như thủy tinh, xếp đặt vận luật cấu thành trận pháp, thời khắc nào cũng phóng ra huyền hàn chi khí.

Đồng thời bởi vì có quan hệ tới trận pháp, hàn khí này không tiết ra ngoài, thủy chung tồn tại trong Băng Tâm Hồ, người ngoài rất khó hấp thu.

Nếu Ý Thiên không có quan hệ tới Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, hắn cũng không thể ở gần hàn khí nồng đậm như thế này.

Đối với chuyện này, Ý Thiên cảm thấy kinh ngạc, cẩn thận nghiên cứu thì phát hiện năm băng thụ trên mặt hồ chính là hấp thu hàn khí nơi đây, chuyển hóa làm năng lượng cho nhân loại có thể hấp thu, do đó tăng cường tu vị thực lực lên.

Ý Thiên du đãng dưới đáy hồ một hồi, còn phát hiện một bí mật kinh người khác, chính là dưới Băng Tâm Hồ có cất dấu linh mạch, cũng là nơi cung cấp linh khí cho Băng Tâm Hồ.

Ý Thiên khiếp sợ, Băng Tâm Hồ có đủ loại thần kỳ còn không nói, chính thức làm cho Ý Thiên để ý chính là Băng Tâm Hồ rốt cuộc là vật gì?

Thần khí?

Pháp bảo?

Sinh mạng thể?

Ý Thiên có thể khẳng định, Băng Tâm Hồ là một kiện pháp bảo, nhưng thuộc loại pháp bảo nào thì hắn không thể biết được.

Mặt khác này Ý Thiên cảm thấy Băng Tâm Hồ có hình thái tính mạng rất khác biệt, Ý Thiên chưa bao giờ gặp qua, cũng không biết nên hình dung nó thế nào.

Nhưng mà Ý Thiên nắm giữ tình huống trước mắt, bốn phía Băng Tâm Hồ có tiên trận phong ấn rất lợi hại, tiên trận phong ấn ba tầng này có uy lực mạnh mẽ hơn hắn tính nhiều.

Muốn cởi bỏ phong ấn Băng Tâm Hồ thì hắn phải phí một phen chân tay.

Mặt khác sau khi giải trừ phong ấn, Băng Tâm Hồ sẽ như thế nào cũng là điểm Ý Thiên cần cân nhắc, Ý Thiên ở trong hồ chứng nửa canh giờ, Thúy Ngọc cùng Minh Ngọc ở bên hồ gấp muốn chết.

Năm thiếu nữ áo trắng ở bên hồ chờ đợi cũng gấp gáp, nhưng không có bất luận kẻ nào nhúng tay vào, dù sao đây là đại sự của Băng Tâm Phái, phải thận trọng mới tốt.

Thời điểm này Ý Thiên từ trong hồ đi ra và tới bên cạnh Minh Ngọc.

- Thế nào, thu hoạch ra sao?

Đối mặt Minh Ngọc lo lắng hỏi thăm, Ý Thiên thần sắc nghiêm túc trả lời.

- So với với dự đoán của ta còn phức tạp hơn nhiều, chi tiết cụ thể phải nói với chưởng môn rồi.

Minh Ngọc nghe vậy nhìn qua Băng Cung, đạt được trả lời khẳng định.

- Đi thôi chưởng môn sư tỷ đã đáp ứng nói chuyện với ngươi.

Quay người, Minh Ngọc mang theo Ý Thiên cùng Thúy Ngọc đi qua phía Băng Cung, lúc này năm nữ nhân áo trắng đã biến mất không còn bóng dáng.

Băng Cung rất lớn, Ý Thiên cùng Thúy Ngọc đi theo sau lưng Minh Ngọc, xuyên qua từng tầng cửa cung, đi tới cuối cùng mới tới đại điện.

Giờ phút này hai bên của đại điện có tám thiếu nữ xinh đẹp, trên đại điện có hai nữ tử áo trắng đang ngồi, một trong đó là Cốc Tuyết.

Một người khác chính là chưởng môn Băng Tâm Phái, ngoại hiệu Ngọc Quan Âm Băng Thiên Tầm.

Từ diện mạo bề ngoài mà nhìn, Băng Thiên Tầm rất trẻ tuổi, nhiều nhất hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, da thịt trắng nõn như ngọc, óng ánh sáng long lanh, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thon thả cao ngất, tống hợp lại là một giai nhân cực đẹp, có khí chất trong trẻo lạnh lùng, còn mang theo cao ngạo khó gần.

Ý Thiên nhìn qua Băng Thiên Tầm, trong mắt mang theo thần thái thưởng thức.

Ngọc Quan Âm này đúng là khiến người ta kinh tâm, không thể so với Ý Thiên từng nhìn thấy Liễu Như Nguyệt, Nam Cung Uyển Nghi, Duyến Nhược Thủy cũng không thua kém gì.

Nhưng mà Băng Thiên Tầm vô cùng lạnh lùng, do đó giảm ấn tượng đầu tiên cho người ta, thần thái cũng giảm đi một ít.

Ý Thiên sợ hãi thán phục mỹ mạo của Băng Thiên Tầm, khiếp sợ tu vị của nàng.

Dùng ánh mắt Ý Thiên, hắn không nhìn thấu tu vị của Băng Thiên Tầm là cảnh giới nào.

Giờ phút này Băng Thiên Tầm đang nhìn qua Thúy Ngọc, trong ánh mắt thanh tinh mang theo một tầng hơi nước, giống như đang nhìn thấu bí mật của Thúy Ngọc.

- Thúy Ngọc Thiên Tham, không thể ngờ chính là ngươi.

Ánh mắt Thúy Ngọc khẽ biến, cũng khôi phục bình tĩnh lại, cười nói: 

- Chưởng môn tuệ nhãn như đuốc, thật khiến ta bái phục.

Băng Thiên Tầm nhìn qua Ý Thiên, đôi mi thanh tú nhíu lại.

- Ngươi còn xác thực có chút bản lĩnh, ta lại không nhìn thấu ngươi.

Ý Thiên lạnh nhạt nói: 

- Chưởng môn quá khen, luận tu vị ta còn kém ngươi thật xa.

Giọng của Băng Thiên Tầm rất êm tai, nhưng lại mang theo rét lạnh.

- Ngươi cũng không cần khiêm tốn, nói chuyện quan hệ tới Băng Tâm Hồ đi.

Ý Thiên nghiêm mặt nói: 

- Băng Tâm Hồ là một pháp bảo có sinh mạng, bị tiên trận phong ấn ba tầng. Ta không biết là ai phong ấn nơi đây, ta chỉ biết muốn cởi bỏ phong ấn cũng không dễ dàng, mà tiếp đó sẽ có biến hóa bất định.

Băng Thiên Tầm nói: 

- Ngươi nói những chuyện này dường như muốn từ chỗ ta biết bí mật của Băng Tâm Hồ sao?

Ý Thiên thản nhiên nói: 

- Nếu như chưởng môn nguyện ý, ta đúng là muốn hiểu một ít chuyện của Băng Tâm Hồ.

Băng Thiên Tầm hỏi: 

- Ngươi có bao nhiêu nắm chắc cởi bỏ phong ấn của Băng Tâm Hồ?

Ý Thiên nói: 

- Ngoài chín thành nắm chắc, điểm này chưởng môn có thể yên tâm.

Băng Thiên Tầm nhìn qua ánh mắt Ý Thiên, thấy ánh mắt của hắn thanh tịnh, không giống nói dối, trong lòng lập tức có quyết định.

- Băng Tâm Hồ cũng không thuộc về Vân Hoang đại lục, nó có lẽ tới từ Bát Cực Thần Châu.

Trả lời như vậy làm cho Ý Thiên cảm thấy khiếp sợ, Thúy Ngọc cũng ngạc nhiên, không thể ngờ Băng Tâm Hồ chính là đồ vật của Bát Cực Thần Châu.

Ý Thiên nghi vấn nói: 

- Nếu như là đồ của Bát Cực Thần Châu, tại sao nó lại đi vào Vân Hoang đại lục, tại sao bị người ta phong ấn ở nơi đây?

Hiện tại Cốc Tuyết lại nói: 

- Về việc này Băng Tâm Phái trải qua nhiều năm nghiên cứu cùng suy đoán, suy đoán Băng Tâm Hồ vốn là đồ của một tiên phái trên Bát Cực Thần Châu. Bởi vì có chút nhân tố không xác định, tiên phái kia có khả năng rất lớn gặp tai họa ngập đầu, trước khi diệt phái cho cao thủ đột phá mang theo Băng Tâm Hồ trốn tránh tới Vân Hoang đại lục. Vì đông sơn tái khởi mà mang Băng Tâm Hồ phong ấn tại đây, để tránh bị người ta cướp đi hoặc thu lấy.

Ý Thiên trầm ngâm nói: 

- Phân tích này không phải không có lý, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Ta hiện tại đang lo lắng, một khi cởi bỏ phong ấn, Băng Tâm Hồ có thể tự mình chạy đi, hoặc là Bát Cực Thần Điện sau khi biết sẽ tới đây cướp lấy.

Băng Thiên Tầm nói: 

- Ngươi bây giờ nên suy nghĩ chuyện mở phong ấn, cũng nghĩ cách hiệp trợ bổn phái thu Băng Tâm Hồ.

Ý Thiên chần chờ nói: 

- Chưởng môn nói rất không tồi, nhưng mà ta có điều kiện, ta muốn Băng Tâm Phái liên minh với ta, không biết chưởng môn định như thế nào?

Minh Ngọc nghi vấn nói: 

- Liên minh? Ngươi đại biểu phương nào đây?

Ý Thiên trầm giọng nói: 

- Ta đại biểu cho Âm Dương Hòa Hợp Phái, không biết thân phận này, Băng Tâm Phái có thể tiếp nhận hay không?

Cốc Tuyết cười lạnh nói: 

- Âm Dương Hòa Hợp Phái chính là môn phái đã sớm bị diệt vong, mà Bát Cực Thần Điện không cho phép tồn tại, trên Vân Hoang đại lục này ai dám liên minh chứ?

Ý Thiên nghiêm mặt nói: 

- Phó chưởng môn nói như vậy không sai, Âm Dương Hòa Hợp Phái xác thực đã từng bị diệt, nhưng hiện tại đang trùng kiến, ta chính là chưởng môn của Âm Dương Hòa Hợp Phái. Về phần Bát Cực Thần Điện, bọn họ bất hòa với nhau, tuy thực lực hùng hậu, nhưng mà ta cũng không sợ, bởi vì trước mắt trong bổn phái đã có cao thủ từ Bát Cực Thần Châu xuống.

Ý Thiên nói lời này khiến ba đại cao thủ của Băng Tâm Phái động dung, người từ Bát Cực Thần Châu xuống tất cả đều là tiên nhân, mặc dù tại Vân Hoang đại lục bị hạn chế thật lớn, nhưng ít nhất cũng có được tu vị Vũ Thánh đỉnh phong, tuyệt không phải người tu chân bình thường có thể so sánh.

Mà đây là cừu hận của Âm Dương Hòa Hợp Phái cùng Bát Cực Thần Điện, ba cao thủ của Băng Tâm Phái lo lắng, đây là vấn đề không thể không suy nghĩ.

- Nghe thì không sai, nhưng chúng ta làm sao biết lời ngươi nói có thật hay không.

Lời này là từ miệng của Cốc Tuyết, nàng ở phương diện này cân nhắc chu đáo.

Ý Thiên nhếch miệng, mỉm cười mê người.

- Âm Dương Hòa Hợp Phái Xích Âm Tử Dương Quyết, chắc hẳn các ngươi đã nghe qua?

Hào quang lóe lên, hào quang tím đỏ quanh người Ý Thiên bắn ra chung quanh, toàn thân tỏa ra mị lực mê người, hình thành một lực trường vô hình, hấp dẫn ba đại mỹ nữ của Băng Tâm Phái thật sâu.

Sắc mặt Băng Thiên Tầm biến hóa, ánh mắt không ngừng lập loè, dường như muốn chống cự hấp dẫn trí mạng trên người của Ý Thiên phát ra, nhưng kết quả không có lạc quan.

Cốc Tuyết cùng Minh Ngọc cũng xuât hiện tình huống như vậy, hai người đang toàn lực phản kháng, nhưng đã có dấu hiệu lún càng sâu.

Thúy Ngọc lưu ý tình huống trong đại điện, phát hiện ánh mắt tám thiếu nữ hai bên bị hấp dẫn thật sâu, bộ dáng thiếu nữ hoài xuân.

Băng Thiên Tầm, Cốc Tuyết, Minh Ngọc ba người tình huống tốt hơn, nhưng trong ánh mắt cũng mang theo vẻ ngưng trọng, giãy dụa, kháng cự, giống như bị Ý Thiên hấp dẫn tâm hồn thiếu nữ.

Đây là do Ý Thiên cố ý gây nên, trong Xích Âm Tử Dương Quyết có dung nhập khí tức của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa.

Thời điểm này Ý Thiên mới hiểu được, Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa có tác dụng thôi tình, phối hợp Xích Âm Tử Dương Quyết thì quá hoàn mỹ.

Khi Ý Thiên quyết định phân cao thấp với Bát Cực Thần Điện, hắn đã lập kế hoạch đánh bại Bát Cực Thần Điện, dù là không từ thủ đoạn.

Hôm nay Ý Thiên dùng thủ đoạn này không tính là hèn hạ, chỉ có thể nói hắn lợi dụng ưu thế của mình hợp lý.

Ý Thiên mục đích rất rõ ràng, không chỉ muốn có được Huyễn Lân, hắn còn muốn chinh phục Băng Tâm Phái, lớn mạnh uy danh của mình, tích lũy thực lực.

Băng Tâm Phái mỹ nữ như mây, cao thủ phần đông, đây là điểm Ý Thiên coi được Băng Tâm Phái.

Lưu ý thần sắc của Băng Thiên Tầm biến hóa, Ý Thiên không biểu hiện cái gì, mà là dừng lại lúc thích hợp, xảo diệu lưu lạc ấn trong lòng ba đại cao thủ của Băng Tâm Phái.

Chờ Ý Thiên thu hồi Xích Âm Tử Dương Quyết, Băng Thiên Tầm âm thầm thở ra một hơi, khẽ thở dài: 

- Quả nhiên là Xích Âm Tử Dương Quyết, phối hợp với mái tóc tím đỏ của ngươi, ta đã biết rõ ngươi là ai.

Ý Thiên cũng không kinh hãi, mình ở bên ngoài Phi Vân thành giao chiến với Bát Cực Thần Điện đã từng thi triển qua Xích Âm Tử Dương Quyết, cộng thêm mái tóc dài tím đỏ độc nhất vô nhị này đã chứng minh nhiều thứ, người hơi có chút tin tức linh thông có thể nhìn thấu thân phận Ý Thiên.

- Chưởng môn đã biết rõ ta là ai, có nguyện kết minh với ta cộng đồng phi thăng tiên giới không?

Ánh mắt Băng Thiên Tầm quái dị nhìn qua Ý Thiên, trầm ngâm nói: 

- Từ tình thế trước mắt mà nói, liên minh với ngươi không khác gì tìm chết. Nhưng nếu như ngươi có thể cởi bỏ phong ấn Băng Tâm Hồ, hiệp trợ bọn ta thu Băng Tâm Hồ, chuyện liên minh không phải không có khả năng.

Ý Thiên mới biết Băng Thiên Tầm lo lắng, hứa hẹn nói: 

- Băng Tâm Phái chỉ cần kết minh với Âm Dương Hòa Hợp Phái, ta cam đoan sẽ giúp các vị phi thăng Bát Cực Thần Châu, tiến vào tiên giới, các ngươi lo lắng ta hiểu, ta cũng không yêu cầu các ngươi lập tức hiệp trợ chúng ta, chỉ cần các ngươi đáp ứng, tương lai kết minh với bổn phái, ta sẽ giúp các ngươi bỏ phong ấn Băng Tâm Hồ.

Băng Thiên Tầm nghi vấn nói: 

- Ngươi không sợ chúng ta qua loa với ngươi?

Ý Thiên cười nói: 

- Điểm này ta tự nhiên có cân nhắc, bởi vậy điều kiện hợp tác tiên quyết chính là ta muốn vòng ngọc trên tay thánh nữ. Thuận tiện nói một câu, muốn thu Băng Tâm Hồ, trừ thánh nữ Hàn Ngọc phù hợp điều kiện ra, ta là người còn lại.

Ánh mắt Cốc Tuyết lạnh lẽo, hỏi: 

- Lời này của ngươi có ý tứ gì?

Thúy Ngọc lại nói: 

- Hắn ý tứ rất đơn giản, hắn hoàn toàn có thể thừa cơ thu Băng Tâm Hồ, nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn để ý lợi ích của hai bên. Âm Dương Hòa Hợp Phái vừa mới thành lập, khẳng định cần rất nhiều trụ cột. Hắn cần Băng Tâm Phái hiệp trợ, mà các ngươi cũng cần nhờ hắn phi thăng tiên giới, đây là lợi ích của cả hai.

Minh Ngọc trầm ngâm nói: 

- Nghe rất không tồi, nhưng mà dường nguy quá nguy hiểm. Là địch của Bát Cực Thần Điện là hành vi rất ngu xuẩn.

Ý Thiên phản nói: 

- Khuất phụcdưới dâm uy của Bát Cực Thần Điện, các ngươi vĩnh viễn không thể phi thăng tiên giới. Chỉ cần các ngươi chịu liên minh với ta, ta sẽ giúp các ngươi cởi bỏ phong ấn, cũng hiệp trợ thánh nữ Hàn Ngọc thu Băng Tâm Hồ, từ nay về sau không bị Bát Cực Thần Điện hạn chế.

Băng Thiên Tầm không có trả lời vấn đè của Ý Thiên ngay, mà là thương nghị với cao thủ Băng Tâm Hồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.