🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nạp Lan Tú Quyên nghiêm mặt nói: 

- Kỳ thật ngươi tu luyện Xích Âm Tử Dương Quyết có thể trị hết nội thương đấy, chỉ cần lô đỉnh là được. Mà lô đỉnh có thân nguyên âm là tốt nhất, bên cạnh ngươi có không ít lô đỉnh thượng giai nha.

Ý Thiên lắc đầu nói: 

- Ta có biện pháp khác, các ngươi không cần lo lắng. Hiện tại thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi làm thôi.

Thấy Ý Thiên không muốn nói thêm, Nạp Lan Tú Quyên cũng không nói thêm gì, nói chuyện cũng chấm dứt.

Sau đó Ý Thiên triệu tập mọi người lại một chỗ, chào tạm biệt mọi người.

Dựa theo kế hoạch, Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên suất lĩnh mọi người quay về Vân Châu, tìm kiếm nơi trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, với tư cách làm cứ điểm đối kháng Bát Cực Thần Điện.

Mà hắn chào tạm biệt Hoang Đường đạo nhân, Kiếm Vô Địch, Liên Thiết Phong, Tào Băng Oánh, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt, Đoan Mộc Thanh Vân, Cổ Ngũ, Bích Vân La, Mã Chí Viễn, tổng cộng mười ba người. 

Chia tay là khó bỏ, đặc biệt là Lan Hinh, vừa mới nhìn thấy Ý Thiên sắp đi thì tâm tư không muốn.

Trước khi ly biệt, Ý Thiên mang ba thanh tiên kiếm đoạt được từ trong tay Linh Kiếm Tông giao cho Nam Cung Uyển Nghi, cho nàng phân cho những người khác.

Sau khi tiễn đám người Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Tào Băng Oánh, ở đây cũng chỉ còn lại có Ý Thiên, Từ Nhược Hoa, Lạc Ngọc Kiều, Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc, Nạp Lan Tú Quyên cùng Trúc nhi bảy người.

Nạp Lan Tú Quyên thì dặn dò Trúc nhi vài câu, sau đó tiễn Trúc nhi đi.

Ý Thiên thì tới bên cạnh Lạc Ngọc Kiều, ôm nàng một cái, lén bàn giao nhắn nhủ vài câu, sau đó Lạc Ngọc Kiều cũng lưu luyến rời đi.

Đến tận đây bên ngoài Hoang Đường đạo quan chỉ còn lại có Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên, Từ Nhược Hoa, Tô Nhã Ngọc lại Nạp Lan Tú Quyên năm người.

Nhìn qua bốn nàng, Ý Thiên trên mặt hăng hái, cười nói: 

- Ta sẽ quay về Thiên Duyến Sơn Trang một chuyến, các ngươi ở đây chờ ta.

Bốn nữ hai mắt giao nhau, quan hệ lẫn nhau không quá cứng, cũng không quá thoải mái.

Ý Thiên cũng biết quan hệ chúng nữ không tốt, cố ý cho các nàng một chút thời gian thích ứng, bằng không sao này hắn làm sao khống chế các nàng?

Yêu là thương tiếc, không phải nhân nhượng các nàng, Ý Thiên phải nắm chắc chừng mực.

Từ Thất Sát Phong đến Thiên Duyến Sơn Trang, Ý Thiên tốn hao một nén hương, đổi thành bộ dáng Vân Hạo Dương để tránh hoài nghi.

Vừa về tới Thiên Duyến Sơn Trang, Ý Thiên đã cảm thấy hào khí không đúng, dường như có chuyện xảy ra.

Ý Thiên dò xét một chút, phát hiện Duyến Y Mộng vào lúc này đang ở đại sảnh, dường như đang thương nghị với cao thủ Bát Cực Thần Điện.

Ý Thiên vừa đi vào, Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp từ trong hoa viên của Duyến Y Mộng lao tới.

- Vân hộ vệ nhanh làm xong việc trở về thế?

U Mộng Điệp nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt mang theo thần thái như cười mà không phải cười, chuyện này khiến Ý Thiên cảnh giác, mơ hồ cảm thấy U Mộng Điệp vẫn nhìn chằm chằm vào mình.

- Trở về có chút việc muốn xin chỉ thị tiểu thư, sau đó còn phải đi ra ngoài. U tiểu thư sao không cùng sư muội trở về sư môn?

U Mộng Điệp lạnh nhạt nói: 

- Sư muội của ta cũng như ngươi, đi làm việc rồi. Vừa mới nghe nói cao thủ tà phái đánh lén, còn tổn thương không ít cao thủ Bát Cực Thần Điện, khiến cho bọn họ hiện tại trong đại sảnh thương nghị, đoán chừng nhất thời nửa khắc không có kết quả gì đâu.

Ý Thiên mừng thầm, cao thủ tà phái dây dưa như vậy, có thể hữu hiệu chế trụ cao thủ Bát Cực Thần Điện, sáng tạo cho Ý Thiên thời cơ tìm Tam Tuyệt thần binh.

- Chuyện bọn họ thương nghị ta không có tư cách hỏi tới, nếu U tiểu thư không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước.

Cái gọi là nói nhiều sẽ nói hớ, Ý Thiên nhìn ra U Mộng Điệp cố ý thám thính lai lịch của mình, bởi vậy không muốn tiếp xúc với nàng quá nhiều, để tránh bạo lộ thân phận.

- Ta nghe nói Vân hộ vệ vẫn trung thành và tậm tâm với tiểu thư, từng tại Thiên môn Phi Yến cùng Tử phủ Thiên Nữ ra tay cứu tiểu thư, vậy cũng có được thực lực rất mạnh a.

Ý Thiên khiêm tốn nói: 

- U tiểu thư quá khen, đều là phúc của tiểu thư, mới có thể biến nguy thành an! 

U Mộng Điệp cười nói: 

- Không biết Vân hộ vệ có thời gian hay không, tới Thiên Kiếm Cốc làm khách?

Ý Thiên chần chờ nói: 

- Chuyện này ngươi nên nói với tiểu thư của ta rồi, ta không cách nào trả lời ngươi.

U Mộng Điệp hỏi: 

- Vân hộ vệ cảm thấy ta nói thì tiểu thư của ngươi đồng ý sao?

Ý Thiên trầm ngâm nói: 

- Chuyện này ta nói không chính xác, nhưng cảm tạ U tiểu thư coi trọng, Hạo Dương vẫn thập phần vinh hạnh.

U Mộng Điệp tiến lên một bước, mùi hương mê người bao phủ Ý Thiên, Ý Thiên vô ý thức lui ra phía sau.

- Ta có một ít thỉnh cầu, không biết Vân hộ vệ có thể đáp ứng không?

Ý Thiên tránh né ánh mắt mê người của U Mộng Điệp, nói:

- U tiểu thư mời nói.

U Mộng Điệp tiếp tục tới gần, thấp giọng nói: 

- Vân hộ vệ có thể nói cho ta biết, vì cái gì Duyến Nhược Thủy cùng Mai Nhược Tuyết đều cảm thấy hứng thú với ngươi không?

Sóng mắt Ý Thiên khẽ nhúc nhích, lúc này không lui lại, ngược lại dùng ánh mắt quái dị nhìn qua U Mộng Điệp.

- U tiểu thư lúc nào thì cảm thấy hứng thú với ta vậy?

U Mộng Điệp không e dè nói: 

- Đó là bởi vì ta muốn biết ngươi rốt cuộc là ai?

Nhìn qua Ý Thiên vài lần, ánh mắt U Mộng Điệp biến hóa.

Ý Thiên cảm ứng được tiên khí trong người U Mộng Điệp chấn động, dường như sinh ra quan hệ nào đó với Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trong người của hắn.

Loại quan hệ này cũng không phải là Ý Thiên tận lực làm, mà là do U Mộng Điệp chủ động khởi xướng, nàng có ý đồ tìm hiểu bí mật của Ý Thiên, lại vô tình ý kinh động Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, do đó U Mộng Điệp không cảm thấy được cái gì.

Ý Thiên không rõ quan hệ này biểu cái gì, nhưng trong lòng của hắn biết rõ vừa rồi nguy hiểm.

Loại nguy hiểm này có quan hệ tới tình cảm, là Ý Thiên vẫn tận lực lảng tránh.

- Hiếu kỳ mà thôi, U tiểu thư mỹ mạo hơn người, trí tuệ cao siêu, cần gì phải đấu khí với tiểu thư của ta?

U Mộng Điệp uốn nắn chỗ sai của Ý Thiên.

- Ta không phải đấu khí, mà là muốn hiểu rõ, ngươi rốt cuộc có mị lực gì lại có thể khiến cho Mai Nhược Tuyết lạnh lùng như băng phải lau mắt nhìn mà thôi.

Ý Thiên cười cười, nhắc nhở thiện ý.

- Biết được càng nhiều, ngươi tựu hãm vào càng sâu, cáo từ.

Giờ khắc này, Ý Thiên đột nhiên hiểu ý nghĩa của lạt mềm buộc chặt.

Hắn không muốn như vậy, nhưng hắn không có lựa chọn.

Nếu tiếp tục nói chuyện với nhau, Ý Thiên khó bảo toàn không bị U Mộng Điệp nhìn thấu thân phận.

Nhưng mà mặc dù thối lui cũng có hiềm nghi lạt mềm buộc chặt, bởi vậy loại dây dưa này một khi sinh ra thì vĩnh viễn không bỏ được.

Đưa mắt nhìn Ý Thiên rời đi, U Mộng Điệp nghi hoặc càng sâu, Vân Hạo Dương bên ngoài rất tuấn tú, nhưng không đủ để U Mộng Điệp coi trọng.

Nhưng mà khí chất trên người Ý Thiên lại có mị lực nói không nên lời, chậm rãi hấp dẫn tâm thần của U Mộng Điệp.

Có lẽ đúng như Ý Thiên nói, hiểu càng nhiều thì hãm vào càng sâu, thế nhưng mà U Mộng Điệp đã đi ra bước kia, nàng đã không có cơ hội quay lại.

Ý Thiên đi vào phòng của Duyến Y Mộng, chờ nửa canh giờ thì Duyến Y Mộng quay về.

- Chuyện đã làm thế nào rồi?

Đóng kỹ cửa phòng, Duyến Y Mộng thiết hạ phòng ngự, không dám có một chút sơ hở nào.

- Ứng Thải Liên đã cứu ra, sư tỷ của ta các nàng đã chạy tới hội hợp, Huyễn Lân cũng có tung tích.

Ý Thiên không có chút giấu diếm, đem chuyện hôm nay nói cho Duyến Y Mộng nghe.

Sau khi hiểu rõ tình huống, Duyến Y Mộng cười nói: 

- Làm tốt lắm, ngươi bây giờ định chạy tới Hư Châu sao?

Ý Thiên không bỏ, nói: 

- Đạo Châu bên này, ta không yên lòng nhất là ngươi và Lạc Ngọc Kiều, chờ ta tìm được Tam Tuyệt thần binh, ta sẽ tiếp ngươi.

Duyến Y Mộng thanh nhã nói: 

- Không cần lo lắng cho ta, ta ở trong Tam Thanh Thần Điện có thể trợ giúp ngươi rất nhiều, sau khi thời cơ chín mùi thì nên hành động sau.

Ý Thiên không có miễn cưỡng, đây là lựa chọn sáng suốt, hắn trước mắt vẫn cần nàng.

Tiến lên một bước, Ý Thiên ôm Duyến Y Mộng vào trong ngực, sau đó hôn lên trán nàng mới rời đi.

Không có quá nhiều lời nói, không có quá nhiều giữ lại, như vậy cả hai mới ít đi ưu thương.

Duyến Y Mộng thò tay sờ sờ vết tích hôn trên trán, mắt lộ ra một tia hào quang nhu hòa, dường như có chút bàng hoàng, có chút sợ hãi.

Tình yêu đối với thánh nữ Tam Thanh Thần Điện mà nói không phải không có khảo nghiệm, Ý Thiên trở lại Thất Sát Phong thì Ứng Thải Liên, Từ Nhược Hoa, Tô Nhã Ngọc, Nạp Lan Tú Quyên bốn nàng đang cười cười nói nói, chuyện này làm cho Ý Thiên vui mừng, xem ra các nàng ở chung rất hòa hợp.

- Chuyện đã xử lý hoàn tất, chúng ta lập tức chạy tới Hư Châu.

Ý Thiên không có nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề.

Nạp Lan Tú Quyên nghiêng mắt nhìn Ý Thiên, truyền âm nói: 

- Ngươi nên cảm tạ ta giúp các nàng ở chung hòa hợp.

Ý Thiên ngẩn người, chẳng lẽ bốn nàng ở chung hòa hợp là công lao của Nạp Lan Tú Quyên?

Ứng Thải Liên, Từ Nhược Hoa, Tô Nhã Ngọc nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt tràn ngập u oán, hữu ý vô ý nhìn qua Nạp Lan Tú Quyên, mắt loại có chút không phục.

Nhìn thấy một màn này, Ý Thiên cảm thấy thoải mái, xem ra Nạp Lan Tú Quyên quả nhiên xuất lực, nhưng mà Ý Thiên không rõ nàng làm thế nào khiến ba nữ bất hòa lại cười đùa với nhau.

- Đi thôi, các ngươi tới dưới chân Thất Sát Phong chờ ta, trước ta có chút việc.

Từ Nhược Hoa hỏi: 

- Việc gì?

Ứng Thải Liên nói: 

- Chúng ta không thể giúp ngươi xử lý sao?

Ý Thiên cười nói: 

- Lòng đất Thất Sát Phong này có rất nhiều nguyên từ quang năng, đối với ta chữa thương có giúp ích không nhỏ, ta ý định hấp thu nguyên từ quang năng ở đây.

Ứng Thải Liên, Từ Nhược Hoa, Tô Nhã Ngọc đều không quá hiểu cái gì là nguyên từ quang năng, nhưng mà Nạp Lan Tú Quyên thì hiểu nó là cái gì, trên gương mặt đầu khiếp sợ.

- Không thể ngờ ngươi có thể khống chế nguyên từ quang năng, thật làm cho ta rất kinh ngạc. Tốt, chúng ta trước mắt nên tới chân núi chờ hắn đi.

Phi thân lên, Nạp Lan Tú Quyên mang theo Từ Nhược Hoa, Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc rời khỏi.

Tứ nữ đi rồi, Ý Thiên ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu thăm dò phong ấn trong lòng đất Thất Sát Phong.

Lần âầu tiên thì Ý Thiên đã phát hiện, dưới đất Thất Sát Phong có nguyên từ quang năng bị phong ấn đặc thù, căn bản không hấp thu được.

Nếu không phá phong ấn thì không thể hấp thu.

Hôm nay Ý Thiên muốn rời khỏi Đạo Châu tiến về Hư Châu, về sau có quay về nơi đây hay không cũng khó nói được.

Cân nhắc qua thương thế của mình và tài nguyên có thể lợi dụng, Ý Thiên quyết định thu nguyên từ quang năng dưới Thất Sát Phong, đó là cách giúp Ý Thiên khôi phục và tăng tu vị thật nhanh.

Rất nhanh, Ý Thiên chỉ bằng mượn nhờ tinh thần ý thức thành tựu kinh người của mình, dụng ý niệm dò xét tình huống phong ấn dưới đất.

Đó là tiên trận do hai mươi bốn loại trận pháp khác nhau cấu thành, chỉ cần phá giải từng cái mới có thể phá phong ấn.

Cách giải mỗi trận pháp vô cùng giống nhau, người bình thường chỉ cần tốn hao nhiều thời gian và tinh lực là có thể phá giải từng cái.

Nhưng mà khi Ý Thiên đạt được Khởi Nguyên Chi Thư, nghiên cứu Kỳ Môn Ngự Thiên thì hắn với chuyện phá giải phong ấn tiên trận này vẫn có phương pháp mới.

Kết hợp Kỳ Môn Ngự Thiên và tinh thần lĩnh vực của mình, Ý Thiên phát hiện muốn cỡi bỏ phong ấn, chuyện này quả thật dễ dàng.

Kỳ Môn Ngự Thiên bao hàm toàn diện, mà Ý Thiên ý thức chấn động hiện tại không gì không làm được, nếu chỉ một loại thì tìm không ra nơi phá giải.

Nhưng nếu hai cái kết hợp với nhau thì quá dễ dàng.

Ước chừng một nén nhang trôi qua, bốn nữ dưới Thất Sát Phong cảm giác được mặt đất chấn động mãnh liệt, cả tòa Thất Sát Phong không ngừng lay động và trầm xuống.

Cảnh này tiếp tục một hồi lâu, đợi đến lúc chấn động biến mất thì Ý Thiên đã xuất hiện bên cạnh bốn nàng.

- Đi thôi, hiện tại có thể an tâm ra đi.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Ý Thiên mang theo nụ cười mê người, trong lúc lơ đãng tỏa ra khí thế không thể ngăn cản được.

Nạp Lan Tú Quyên tránh né ánh mắt Ý Thiên, khẽ cười nói: 

- Ta nên cách xa ngươi một chút, bằng không thì sớm muộn gì cũng bị ngươi hại thôi.

Ý Thiên cười ha hả, cũng không thèm để ý Nạp Lan Tú Quyên nói gì, dù sao nàng chỉ là phụ trách âm thầm đi theo, vạn nhất gặp nguy hiểm mới cần nàng hỗ trợ.

Ngày bình thường Nạp Lan Tú Quyên là không tồn tại.

Ứng Thải Liên sóng mắt như nước, chống cự với Ý Thiên càng ngày càng nhỏ, Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc thì tốt hơn một chút, đó là bởi vì hai nàng vẫn còn nguyên âm, không có tiếp xúc quá thân mật với Ý Thiên, sức chống cự cũng mạnh hơn.

Bay lên trời, Ý Thiên mang theo Ứng Thải Liên, Từ Nhược Hoa, Tô Nhã Ngọc bay thẳng tới hướng tây.

- Từ nơi này tiến tới Hư Châu có hai lộ tuyến, một là đi ngang qua Vân Châu, sau đó tiến vào Hư Châu, hai là chọn đi đường Nam Dương, sau đó tiến vào Hư Châu. Các ngươi cảm thấy đường nào thì tốt hơn?

Tô Nhã Ngọc nói: 

- Ta đề nghị đi Vân Châu. Ngươi cùng Ứng Thải Liên trước mắt không nên hiện thân tại Nam Dương, bằng không sẽ có rất nhiều phiền toái.

Từ Nhược Hoa nói: 

- Việc này nên ít xuất hiện, càng ít người biết rõ càng tốt, bởi vậy đi Vân Châu là thượng sách. Hơn nữa chúng ta tận khả năng phi hành trên không trung, thu liễm khí tức, để tránh bị người ta phát giác.

Ứng Thải Liên ngượng ngùng nói: 

- Ta cũng cho rằng đi Vân Châu thì tốt.

Ý Thiên thấy ba nữ nhất trí thì đồng ý.

- Các ngươi đã ý kiến nhất trí, chúng ta sẽ đi Vân Châu, sau đó tiến vào Hư Châu.

Vốn trong nội tâm Ý Thiên hy vọng đi Nam Dương, thuận đường tìm hiểu tung tích của Ngọc Linh Lung cùng Trương Tuyết.

Đây là hai người mà Ý Thiên quan tâm trong khu vực Nam Dương.

Ý Thiên một đoàn bốn người, Tô Nhã Ngọc tu vị cao nhất, Từ Nhược Hoa tu vị thấp nhất, Ứng Thải Liên trung tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.