🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ý Thiên nói lời này khiến ấn tượng của Lạc Ngọc Kiều với hắn chuyển biến tốt đẹp, cảm giác hắn là quân tử, có tâm chính trực.

- Ta hiện tại mới đột nhiên phát hiện, Duyến Nhược Thủy đúng là có mắt nhìn người, nàng đúng là may mắn.

Tào Băng Oánh cười nói:

- Tuy chúng ta có hiểu lầm mà quen nhau, nhưng đây cũng là may mắn.

Lạc Ngọc Kiều sóng mắt lưu chuyển, mang theo vũ mị mê người, ánh mắt như nước nhìn qua Ý Thiên, nói:

- Được ngươi cứu hai lần tự nhiên rất may mắn. Nếu hắn có thể cứu chúng ta lần nữa, hóa giải Hắc Dục Ma Liên trên người chúng ta, vậy càng may mắn.

Ý Thiên tâm thần chấn động, tránh né ánh mắt mê người của Lạc Ngọc Kiều, cố ý quay đầu nhìn chung quanh, lưu ý hoàn cảnh chung quanh.

Tào Băng Oánh bắt được biểu lộ rất nhỏ của Ý Thiên, lại cười nói:

- Ngươi có thể nói cho ta biết, Lục Hợp Đại Tiên Trận kia ngươi học ở đâu hay không?

Ý Thiên chần chờ nói:

- Hiện tại không tiện nói cho ngươi biết, hiện tại ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường, cho các ngươi trực tiếp trở lại Tử phủ.

Tào Băng Oánh nụ cười biến mất, khẽ thở dài:

- Ngươi vẫn còn ghi hận chúng ta, không chịu tha thứ chúng ta, đúng không?

Lạc Ngọc Kiều nói:

- Muốn hận thì ngươi hận ta, là ta không thích Duyến Nhược Thủy, bày ra tất cả, không có quan hệ tới Băng Oánh.

Ý Thiên nhìn qua hai nữ, nói khẽ:

- Ngay từ đầu có lẽ ta còn hận hai ngươi, nhưng hiện tại ta đã không có hận ai cả. Ta chỉ là không muốn có quá nhiều gút mắc với các ngươi, không muốn các ngươi bị cuốn vào thị phi, không hơn.

Tào Băng Oánh nói:

- Ngươi đã rất tốt với chúng ta, vì sao không có trực tiếp giúp chúng ta hóa giải Hắc Dục Ma Liên trong người, còn muốn tận lực lảng tránh?

Ánh mắt Ý Thiên khẽ biến, cười khổ nói:

- Cũng không phải không muốn, mà là không thể.

Tào Băng Oánh truy vấn:

- Ngươi cảm thấy có ai có thể giải trừ Hắc Dục Ma Liên, giải trừ nguy cơ của chúng ta?

Ý Thiên chần chờ một lát, lắc đầu nói:

- Ta nghĩ không ra có ai, nhưng mà có lẽ Đạo Châu có người có thể hóa giải, nhưng mà ta không quá hiểu Đạo Châu.

Lạc Ngọc Kiều bắt lấy sơ hở trong lời của Ý Thiên, chất vấn:

- Ngươi không phải người Đạo Châu, vậy ngươi là ai, đến từ đâu, vì sao phải giấu diếm thân phận?

Ý Thiên khó xử nói:

- Gặp lại như chưa từng quen biết, các ngươi chỉ cần biết rằng, ta không phải địch nhân của các ngươi, vậy là đủ rồi.

Ánh mắt Tào Băng Oánh lập loè không thôi, trên gương mặt tuyệt trần lông mi nhíu lại, đang suy nghĩ cái gì đó.

Lạc Ngọc Kiều nói:

- Đã chưa từng quen biết, ngươi cần gì phải để ý?

Ý Thiên làm gì có chuyện không để ý, hắn hôm nay một khi bại lộ thân phận sẽ là cái đinh trong mắt của Bát Cực Thần Điện, hắn đương nhiên không muốn phát sinh chuyện như vậy.

Vì không muốn tiếp tục dây dưa, Ý Thiên thi triển Vạn Vật Vô Cực, trực tiếp mở thông đạo thời không mang Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh đưa về Tử phủ.

Ý Thiên tin tưởng, chỉ cần tới đó Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh có lẽ sẽ không xảy ra nguy cơ gì, mình cũng có thể tạm thời thoát khỏi hai người.

Tào Băng Oánh vẫn đang trầm tư, Lạc Ngọc Kiều mặc dù có chỗ phát giác nhưng không có thực lực ngăn cản, cho nên hai nữ song song bị đưa về Vong Tình Phong.

Sau khi tiễn hai nàng, Ý Thiên thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn qua sắc trời, sau đó biến mất.

Trải qua việc Cửu U Ma Thú Môn đột nhiên tập kích, các thế lực lớn ở gần Thiên Dương Phong đã bạo lộ toàn bộ.

Lần này tới đây vì Thần Hồn Ngưng Hình Châu, cao thủ khắp Vân Hoang đều chạy đến, trước mắt chủ yếu là cao thủ Đạo Châu, U Châu, Vân Châu khá nhiều, cao thủ các nơi khác tới đây hoặc nhiều hoặc ít, nhưng số lượng cũng không nhiều.

Trong đạo quan cách xa Thiên Dương Phong mấy chục dặm có che dấu không ít cao thủ.

Tà Cơ Tần Tú Lan mang theo Trúc nhi ở trên lầu các của đạo quan này, nhìn qua các thế lực giao chiến với Cửu U Ma Thú Môn.

Lúc Cửu U Ma Thú Môn phát động tập kích thì 99% cao thủ giấu trong Thiên Dương Phong bị yêu thú tập kích, không ngừng hiện thân.

Mà tà cơ Tần Tú Lan cùng Trúc nhi không có bị yêu thú phát hiện, khoan thai tự đắc đứng trên lầu các xem hỗn chiến.

- Từ tình huống trước mắt mà nhìn, cao thủ hai phái chính tà của Đạo Châu đã tới dông đủ, ngược lại Tam Thanh Thần Điện không thấy bóng dáng. U Châu bên kia có Vạn Kiếm Cung, Thiên Kiếm Cốc, Cổ Kiếm Tông đã tới, dùng thế lực Vạn Kiếm Cung là hùng hậu nhất. Vân Châu bên này có Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương hiện thân, Âm Ma tông, Tâm Ma tông, Huyết Ma Giáo cũng phái cao thủ tới đây, nhưng chưa nhìn thấy nhân vật lợi hại nào. Ngược lại có Câu Hồn Ma Địch không ngờ hợp tác với Cửu U môn, đây là điểm khiến người ta bất ngờ.

Trúc nhi vẫn quan sát, vừa phân tích tình huống diễn ra, cũng nắm giũ tin tức rõ ràng trong hỗn chiến.

Tần Tú Lan cười nói:

- Ý Thiên đã ra tay cứu hai nha đầu Thiên môn cùng Tử phủ, nói rõ bọn họ có quan hệ không tệ, điểm này chúng ta nên nắm chắc. Mặt khác U Châu Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp có quan hệ với Ý Thiên thế nào, chúng ta phải nắm cho rõ ràng đã.

Trúc nhi ứng một tiếng, nói khẽ:

- Đêm mai chính là đêm trăng tròn, tư tình huống mà phân tích, cao thủ các nơi còn lại đang chạy tới đây, đặc biệt là cao thủ Bát Cực Thần Điện. Phu nhân ý định ứng phó như thế nào?

Tần Tú Lan cười quyến rũ nói:

- Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm vào ý Thiên là được?

Trúc nhi nghi vấn nói:

- Thần Hồn Ngưng Hình Châu thì sao?

Tần Tú Lan cười nói:

- Ý Thiên chính là khởi nguồn của tất cả, chỉ cần nhìn chằm chằm vào Ý Thiên thì tất cả sẽ rõ như lòng bàn tay.

Trúc nhi gật đầu, lập tức lóe lên rồi biến mất, biến mất vô tung.

Tần Tú Lan đứng tại chỗ cũ, dáng tươi cười kỳ dị nhìn qua bầu trời, lẩm bẩm:

- Bát Cực Thần Điện, thống ngự vạn năm, rốt cục cũng đi tới cuối cùng.

- Thịnh cực tất suy, số mệnh của Bát Cực Thần Điện đã bắt đầu yếu đi, nhưng muốn nói đi tới cuối cùng thì còn quá sớm.

Đột nhiên xuất hiện giọng nói dọa Tần Tú Lan nhảy dựng, nàng chính là tà cơ, ai có thể lặng yên không một tiếng động tới gần như vậy?

Bỗng nhiên quay người, Tần Tú Lan nhìn qua người trước mặt, kinh hãi biến mất.

- Hoang Đường đạo nhân, sao ngươi chạy tới đây?

Cười hắc hắc, Hoang Đường đạo nhân cười đùa nói:

- Ta đương nhiên là tới tìm ngươi, bằng không ta làm gì tới đây chứ?

Tần Tú Lan cau mày nói:

- Ngươi tìm ta, đúng là mặt trời mọc từ đằng tây. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Hoang Đường đạo nhân cười quái dị nói:

- Gần đây ta xem thiên tượng, cảm thấy làm đạo sĩ không có tiền đồ gì, cho nên hiện tại đổi thành làm nguyệt lão!

Tần Tú Lan cười mắng:

- Nguyệt lão? Ngươi đang đùa sao, đừng làm ta sợ đấy.

Hoang Đường đạo nhân nhãn châu xoay động, cười hắc hắc nói:

- Lão nhân gia ta tuấn tú vô song, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, quan tài cũng mở ra...

Tần Tú Lan bị chọc cười, dịu dàng nói:

- Chỉ sợ quan tài cũng không chúa nổi ngươi.

Hoang Đường đạo nhân không có tức giận, dương dương đắc ý nói:

- Xét thấy lão nhân gia ta lớn lên quá đẹp trai, lại thành tâm muốn làm việc thiện tích đức, cho nên ta làm nguyệt lão, chuyên chọn những người xấu kết hợp với nhau. Mà ngươi vừa vặn quá xấu, cho nên lão nhân gia ta coi trọng ngươi. Thế nào, lão nhân gia ta tâm địa không tệ đấy chứ?

Tần Tú Lan sững sờ, lập tức mắng:

- Ta xấu thế nào? Mắt ngươi mù rồi.

Hoang Đường đạo nhân bộ dáng có chết cũng không xấu hổ, đảo mắt cười nói:

- Chẳng lẽ trên đời này còn tìm được người xấu hơn ngươi? Đừng nản chí, lão nhân gia ta xuất mã, cam đoan tìm cho ngươi nam nhân xấu nhất thiên hạ, xứng với ngươi mà.

Tần Tú Lan không ngốc, lập tức hiểu Hoang Đường đạo nhân nói là nói mát, trên mặt giận dữ biến mất, cười quyến rũ nói:

- Vậy sao? Không biết ngươi muốn tìm nam nhân xấu cho ta là ai?

Hoang Đường đạo nhân cười quái dị, nói:

- Nhìn ngươi cười đã xấu xa rồi, nhất định là xuân tâm nhộn nhạo, gấp khó dằn nổi. Yên tâm, lão nhân gia ta ánh mắt tuyệt đối là nhất đẳng, tên đó gọi là Vân cái gì Dương ấy, bộ dáng xấu xí không chịu nổi, ngươi có muốn ta giật dây tác hợp các ngươi với nhau không?

Nhìn qua Tần Tú Lan, Hoang Đường đạo nhân cười đắc ý và tự phụ.

Tần Tú Lan sóng mắt khẽ nhúc nhích, nghiêm mặt nói:

- Ngươi tới đây vì hắn sao?

Hoang Đường đạo nhân phản nói:

- Ngươi cũng không phải tới đây vì hắn sao, chúng ta tìm nơi tâm sư đị.

Tần Tú Lan cân nhắc đôi chút, tiếp thu đề nghị của Hoang Đường đạo nhân, hai người biến mất.

Sau khi chiến đấu chấm dứt, gần Thiên Dương Phong nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, các thế lực cũng hiểu tình huống đại khái trước mắt, cũng cân nhắc chuyện đêm mai.

Đạo Châu bên này, các phái chính tà không ngừng điều chỉnh sách lược, lợi dụng ưu thế sân nhà, tận khả năng tăng xác xuất cướp đoạt thành công.

U Châu bên kia, ba đại kiếm phái phản ứng khác nhau.

Vạn Kiếm Cung là minh đao minh thương, cao thủ tụ tập.

Thiên Kiếm Cốc cùng Cổ Kiếm Tông lại binh chia làm hai đường, U Mộng Điệp cùng Yến Phi Hoa một người một kiếm cưỡi Nghênh Phong Phá Lãng Hào mà đến, rất nhiều cao thủ yên lặng lẻn tới gần Thiên Dương Phong, sớm tìm hiểu tin tức.

Một sáng một tối, hư thật khó lường, đây sách lược của Thiên Kiếm Cốc cùng Cổ Kiếm Tông.

Trên đỉnh núi Thiên Dương Phong, cao thủ Vạn Kiếm Cung chiếm cứ cao điểm, cấm cao thủ còn lại tới gần.

Lần này Vạn Kiếm Cung xuất động hơn mười cao thủ, nguyện ý nhất định phải có bảo vật, do phó cung chủ Vạn Kiếm Cung La Chấn Thiên suất lĩnh cao thủ tới đây, cao thủ Kiếm Đế vượt qua mười người, có thể nói vô cùng cường đại.

Lần này Hoa Thiên Vũ may mắn đi theo, tham dự vào hành động của Vạn Kiếm Cung lúc này, Long Dao Châu cũng theo Hoa Thiên Vũ cùng đi, gia nhập hàng ngũ Vạn Kiếm Cung.

Trong đông đảo cao thủ Vạn Kiếm Cung, Hoa Thiên Vũ tuấn tú thập phần chói mắt, nhưng mà còn có một người kiệt xuất hơn cả hắn, đó chính là U Châu tứ thiếu gia Tuyết Dạ Hàn, ngoại hiệu nhất kiếm phi tuyết, là trẻ tuổi tuấn kiệt của Vạn Kiếm Cung, cùng nổi danh với Hàn Phong, Yến Phi Hoa.

Tuyết Dạ Hàn một thân áo trắng, người cũng như tên, tính cách lãnh ngạo tự phụ, vẻ ngoài tuấn tú phiêu dật, được xưng là đệ nhất mỹ nam tử của Vạn Kiếm Cung, là ưực phú nổi danh U Châu, còn là bạch mã vương tử của vô số nữ đệ tử Vạn Kiếm Cung.

U Châu dùng kiếm thuật xưng hùng thiên hạ, Vạn Kiếm Cung hội tụ hơn phân nửa cao thủ kiếm thuật của U Châu, trong đó có không ít nữ tử tú lệ tuyệt mỹ.

Lâm Vân Đình chính là đệ nhất mỹ nữ của Vạn Kiếm Cung, bài danh thứ hai trong U Châu thập đại mỹ nữ, gần với Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.

Lần này Lâm Vân đình cũng tham dự vào chuyến đi Thiên Dương Phong này, ở giữa đoàn người khiến người ta chú mục.

Lâm Vân Đình năm nay hai mươi tuổi, một thân áo xanh, cách ăn mặc thanh lịch, nhưng tu vị lại hết sức kinh người, có được tưực lực Kiếm Đế.

Giờ phút này Lâm Vân Đình nhìn qua Tuyết Dạ Hàn, trên gương mặt tú lệ mang theo thần sắc cô đơn.

Bên trong Vạn Kiếm Cung rất nhiều người cũng biết Lâm Vân Đình ưa thích Tuyết Dạ Hàn, nhưng Tuyết Dạ Hàn lại ưa thích U Mộng Điệp.

Lâm Vân Đình rất đẹp, ngũ quan tinh xảo thanh tú, toàn thân đầy sức sống thanh xuân, dáng người hết sức nhỏ thon thả, duyên dáng yêu kiều, nét đẹp cực kỳ cổ điển.

Lâm Vân Đình tính cách trầm mặc, rất nhiều người cảm thấy nàng là tự ngạo, trừ lúc nhìn Tuyết Dạ Hàn có nhu tình ra, đối với những người khác cho tới bây giờ vẫn lạnh như băng.

Tuyết Dạ Hàn nhìn qua bầu trời, nhìn qua nắng chiều, bóng lưng tràn ngập yên tĩnh cô đơn.

Hoa Thiên Vũ đứng bên cạnh Long Dao Châu, đối với Lâm Vân Đình cũng không quá để ý.

Tuy dung mạo của Lâm Vân Đình không dưới Long Dao Châu, thậm chí còn hơi một phần, nhưng mà Hoa Thiên Vũ lại ưa thích Long Dao Châu, ưa thích khí chất lạnh lùng trên người của nàng.

Nhưng mà Long Dao Châu đối với Hoa Thiên Vũ vẫn không nóng không lạnh, cũng không có biểu hiện ý tứ ưa thích hay yêu say đắm.

Hoa Thiên Vũ cũng không nhụt chí, hắn tin tưởng đạo lý có công mày sắt, nhưng biết rõ trong lòng Long Dao Châu đang ưa thích huynh đệ phế vật cùng cha khác mẹ của mình.

Màn đêm phủ xuống, Vạn Kiếm Cung bố trí kiếm trận phòng ngự trên đỉnh Thiên Dương Phong, vô số kiếm quang giăng khắp nơi, phong tỏa khu vực này, bất luận kẻ nào tới gần cũng bị kiếm trận công kích.

Ý Thiên cất bước tiễn Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hắn lại chạy tới gần Thiên Dương Phong.

Trên đường đi Ý Thiên thu liễm khí tức, cũng thúc dục Vạn Vật Vô Cực, mượn nhờ thiên địa vạn vật chi lực tiến hành thăm dò toàn bộ cao thủ gần Thiên Dương Phong một lần.

Từ tin tức Ý Thiên nắm giữ, gần Thiên Dương Phong có tám mươi sáu thế lực, hơn bốn trăm người.

Trong đó cao thủ Vũ Đế có vài chục người, đây là lần đầu tiên Ý Thiên gặp được nhiều cao thủ trong một lần như thế này.

Vì không đánh rắn động cỏ, Ý Thiên không dám xâm nhập dò xét, lặng yên tránh né rất nhiều thế lực, cọn một đỉnh núi nhỏ cách Thiên Dương Phong không xa, hóa thân thành hạt bụi trên lá cây, hắn nắm chắc thời gian chữa thương, vừa tiến hành thăm dò động tĩnh bốn phía.

Buổi tối giờ Tuất, tiếng xé gió yếu ớt vang lên ở gần khiến Ý Thiên chú ý.

Dưới bóng đêm,hai bóng đen ẩn thân gần chỗ của Ý Thiên, mặt nhìn qua phía Thiên Dương Phong, nói chuyện lén lút với nhau.

Đề phòng giọng nói tiếng lộ ra ngoài, bóng đen chọn dùng cách truyền âm nhập mật.

Ý Thiên âm thầm phát ra ý niệm dò xét, rất nhanh hoán đổi tần suất và chấn động, nghe trộm nội dung nói chuyện của đối phương.

- Lần trước Nam Cung Phi Vũ khiến Nam Cung thế gia cùng Liệt Dương Thần Điện tổn thất thảm trọng, lần này tranh đoạt Thần Hồn Ngưng Hình Châu, đoán chừng bọn họ không thể rút ra quá nhiều cao thủ đâu.

- Ta nghe trưởng lão nói, lúc này tới Thiên Dương Phong đoạt bảo, Nam Cung thế gia sẽ phái cao thủ tới tranh đoạt, nhân số khả năng không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối là cao thủ trong Vũ Đế. Liệt Dương Thần Điện bên kia lần này tổn thất thảm trọng, có lẽ cũng sẽ phái người tới đây, nhưng tình huống cụ thể không phải rất rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.