- Ta không biết nàng ở đâu, nhưng nếu ngươi muốn tìm kiếm nàng, ngươi phải...
Lời đằng sau người ngoài không nghe được, chỉ có thể nhìn qua biểu lộ của nam tử áo đen biểu đầy kích động, có chút đắng chát, còn có chút cảm xúc.
Một lát sau nam tử áo đen nhìn Hoang Đường đạo nhân, lại nhìn Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng nói:
- Ta nên đi, chúng ta còn có thể gặp lại.
Chợt lóe lên, nam tử áo đen rời khỏi sơn cốc, rời khỏi Thất Sát Phong, không có người nào biết hắn đi đâu.
Ý Thiên nhìn qua Duyến Y Mộng, hỏi:
- Chúng ta cũng nên đi thôi.
Duyến Y Mộng thanh nhã nói:
- Đừng nóng vội, vấn đề của ngươi hắn chưa trả lời.
Ý Thiên nói:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi, không có trông cậy vào hắn có thể nói cho ta biết.
Duyến Y Mộng nói:
- Vậy ngươi nên nghe hắn thuận miệng nói, có lẽ sẽ hữu dụng với ngươi đấy.
Hoang Đường đạo nhân nhìn qua Ý Thiên, con mắt cái mũi nhăn lại, bộ dáng thập phần buồn cười.
Ý Thiên hiếu kỳ nói:
- Như thế nào, rất khó trả lời sao?
Hoang Đường đạo nhân chần chờ nói:
- Vấn đề của ngươi ta chỉ biết một phần ba, cho nên chỉ trả lời ngươi một phần ba, mà lại ngươi phải đáp ứng yêu cầu một phần ba của ta.
Ý Thiên ngạc nhiên nói:
- Một phần ba, vậy cũng được?
Hoang Đường đạo nhân khẽ nói:
- Đương nhiên chắc chắn, lão đạo ta cho tới bây giờ nói một không hai.
Ý Thiên bán tín bán nghi, hỏi:
- Ngươi muốn ta đáp ứng yêu cầu gì của ngươi?
Hoang Đường đạo nhân cười hắc hắc, hắn liếc mắt nhìn qua Duyến Y Mộng, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, không có hảo ý nói:
- Ta yêu cầu rất đơn giản, ngươi cưới ba nàng làm thê tử là được rồi.
Vừa nói ra lời này, Duyến Y Mộng biểu lộ đạm mạc, nhưng mà Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh thì phản đối, cũng lớn tiếng quát mắng.
Ý Thiên cười khổ nói:
- Có thể đổi yêu cầu khác hay không?
Hoang Đường đạo nhân mắng:
- Tiểu tử ngươi ở trong phúc mà không biết phúc, nếu ta là ngươi thì ta đã đồng ý ngay rồi.
Ý Thiên nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh đang nổi giận đùng đùng, thần sắc cô đơn, nhưng trong lòng đang suy nghĩ đối sách.
- Ngươi đã nói một phần ba sự thật, ta chỉ có thể đáp ứng một phần ba yêu cầu của ngươi, bởi vậy cho dù ta đáp ứng cũng chỉ chọn một.
Hoang Đường đạo nhân mắng:
- Nhìn không ra tiểu tử ngươi lại quá ngu xuẩn, vậy ngươi từ trong Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh chọn ra một người, còn lại nói sau.
Ý Thiên phản bác nói:
- Tại sao phải là một trong hai người này.
Hoang Đường đạo nhân cười hắc hắc nói:
- Nha đầu kia ( Duyến Y Mộng ) có cảm tình không tệ với ngươi, không quan tâm ta mở miệng cái gì thì nàng cũng nguyện ý gả cho ngươi, ta đương nhiên muốn ngươi chọn hai nàng kia, ngươi cho rằng ta cũng đần giống ngươi sao?
Thần sắc Hoang Đường đạo nhân dương dương đắc ý, thiếu chút nữa khiến Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh tươi sống tức chết.
Ý Thiên không chịu lui bước, ngữ khí kiên định nói:
- Muốn chọn thì ta chọn nàng ( Duyến Y Mộng ),bằng không thì xem như xong.
Hoang Đường đạo nhân mắng:
- Không biết phân biệt, ta không nói nhiều với ngươi, chính ngươi nên quay về U Châu đi tìm lão ba vô liêm sỉ của ngươi đi.
Nói xong lời này Hoang Đường đạo nhân xoay người rời đi.
Ý Thiên vội vàng gọi hắn lại, hỏi:
- Ngươi nói ta đến từ U Châu?
Hoang Đường đạo nhân hỏi ngược lại:
- Ngươi đáp ứng yêu cầu của ta?
Ý Thiên khổ sở nói:
- Loại chuyện này, ngươi không phải đang làm khó ta sao? Ta cho dù đáp ứng thì có dùng gì chứ?
Hoang Đường đạo nhân tích cực nói:
- Ta mặc kệ, ngươi chỉ nói ngươi đáp ứng hay không thôi.
Ý Thiên do dự. Quay đầu nhìn qua Duyến Y Mộng, lại phát hiện nàng đang nhìn hắn và gật đầu.
Ý Thiên kinh ngạc. Duyến Y Mộng có ý gì. Chẳng lẽ nàng hy vọng mình cưới Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hay nói nàng muốn gả cho hắn?
Đương nhiên còn có một loại khả năng, chính là lừa gạt Hoang Đường đạo nhân. Trước ổn định đối phương, sau khi mình đạt được tin tức thì rời đi, hứa hẹn chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.
Ý Thiên chần chờ đôi chút, ánh mắt liếc qua phía Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh. Phát hiện hai người vẻ mặt phẫn nộ. Ánh mắt như đao nhìn mình lom lom, xem ra cừu oán đã kết rồi.
Nghĩ đến chính mình trải qua, nghĩ tới lai lịch, Ý Thiên cuối cùng vẫn không có lựa chọn khác.
- Tốt, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Hoang Đường đạo nhân nghe vậy đại hỉ, hoa chân múa tay vui sướng hỏi:
- Cưới ba nàng làm thê tử?
Ý Thiên cười khổ nói:
- Ta chỉ có thể nói ta đáp ứng ngươi. Các nàng đồng ý hay không là chuyện của các nàng.
Hoang Đường đạo nhân cười hắc hắc nói:
- Nói được làm được, ngươi đần như vậy. Sẽ không nghĩ tới điều này chứ?
Ý Thiên mắng:
- Ngươi đùa bỡn ta, ngươi chỉ hỏi ta có đáp ứng hay không, cũng không nói có hành động hay không?
Hoang Đường đạo nhân cười quái dị nói:
- Nói là làm, đây mới gọi là hứa hẹn. Muốn đấu với ta, tiểu tử ngươi còn quá non.
Ý Thiên khó thở, tức giận nói:
- Ngươi...
Hoang Đường đạo nhân cười tà nói:
- Ngươi cái gì ngươi, ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, ngươi xuất thân tại U Châu... Đáp án ta đã nói cho ngươi biết, các ngươi muốn liếc mắt đưa tình thì cứ ra ngoài hạp cốc, ta tránh đi trước. Hắc hắc...
Trong tiếng cười quái dị, Hoang Đường đạo nhân lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt không còn bóng dáng.
- Giết hắn đi, hắn lại dám si tâm vọng tưởng, dám đánh chủ ý lên chúng ta, quả là đáng chết.
Đối mặt hai nữ chỉ trích, Ý Thiên không phản ứng chút nào, Hoang Đường đạo nhân vừa rồi nói cho hắn biết tất cả, làm cho hắn lập tức lâm vào trầm tư và nhớ lại.
Duyến Y Mộng đứng bên cạnh Ý Thiên bên, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, nói khẽ:
- Các ngươi cũng biết đây chỉ là Hoang Đường đạo nhân cố ý khó xử hắn mà thôi, cần gì phải để ý điều này.
Lạc Ngọc Kiều cười lạnh nói:
- Chuyện quan hệ tới danh tiết, có thể coi thường sao?
Sắc mặt Tào Băng Oánh âm trầm, khẽ nói:
- Chuyện nơi này chấm dứt, hiện tại đến phiên giữa ân oán của chúng ta, đi thôi.
Quy củ của Hoang Đường đạo nhân là không thể động thủ trong cốc, bởi vậy Tào Băng Oánh đi ra ngoài sơn cốc giải quyết ân oán.
Duyến Y Mộng nói:
- Ta không muốn động thủ với các ngươi, ân oán gút mắc chỉ làm thống khổ của các ngươi tăng thêm mà thôi.
Lạc Ngọc Kiều lạnh lùng nói:
- Chúng ta cũng không có thanh cao như ngươi đâu.
Duyến Y Mộng phức tạp cười cười, quay đầu nhìn qua Ý Thiên, vừa vặn lúc này Ý Thiên tỉnh lại, ánh mắt còn mờ mịt.
- Đi thôi, chuyện nơi này đã chấm dứt.
Ý Thiên khẽ thở dài:
- Đúng vậy a, nên đi.
Biết được thân phận lai lịch của mình, Ý Thiên cảm xúc rõ ràng rất sa sút, hiển nhiên kết quả khiến cho Ý Thiên khó có thể tiếp nhận.
Duyến Y Mộng cũng không nói gì, quay người chậm rãi rời đi, tư thái ưu nhã.
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh một trước một sau kẹp Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng vào giữa, phòng ngừa bọn họ đào tẩu.
Ý Thiên đang thất thần, rốt cục biết rõ ràng thân thế của mình, nhưng vì cái gì hắn không có chút cao hứng nào cả?
Chín người nhanh chóng rời khỏi sơn cốc, từng cơn gió núi thổi tới, bụi đất hương hoa quanh quẩn bốn phía, làm cho Ý Thiên bừng tỉnh lại.
Quay đầu nhìn chung quanh, Ý Thiên quay về hiện thực, Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh một trước một sau vây quanh, ân oán này không bỏ được rồi.
Bay ra bên ngoài, liếc nhìn lại bên ngoài cốc có khách không mời mà tới.
Duyến Y Mộng, Ý Thiên, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh sắc mặt kinh ngạc, hiển nhiên không thể ngờ gặp được một màn này.
Dưới ánh mặt trời, chỗ sườn núi Thất Sát Phong có hơn mười cao thủ quần áo khác nhau nhìn qua, ánh mắt nhất trí tập trung miệng cốc, hiển nhiên chờ đợi đã lâu.
Những cao thủ này Ý Thiên phần lớn đã gặp qua, chính là những cao thủ gặp được bên trong sơn cốc.
Lúc ấy Ý Thiên cho rằng những người này đã đi, hiện tại xem ra trong bọn họ đúng là có một nhóm người dã đi, nhưng nửa số người vẫn còn ở đây.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, đám người này đúng là đủ giảo hoạt.
Duyến Y Mộng cùng Ý Thiên trao đổi ánh mắt, Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh cũng trao đổi ánh mắt, nhưng song phương biểu lộ và phản ứng khác nhau.
Duyến Y Mộng cùng Ý Thiên thần sắc bình tĩnh, chỉ kinh ngạc mà thôi.
Nhưng Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh sắc mặt ngưng trọng, dường như ý thức được nguy hiểm, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Một đoàn chín người hiện ra trong tầm mắt, ánh mắt ngờ vực vô căn cứ, tham lam, ghen ghét, hung tàn hiển thị rõ ý đồ của người tới.
Gió vẫn thổi vù vù, hương hoa như sương mù.
Hoàn cảnh ở Thất Sát Phong kỳ lạ, cao thủ mười bảy phái tề tụ ở đây sẽ có hậu quả gì?
Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng vô tình ý bị cuốn vào, sẽ dẫn phát những chuyện gì?
**********
Nhìn qua một màn trước mặt, Ý Thiên nhíu mày, ở đây cao thủ đông đảo, cơ hồ hội tụ hơn phân nửa cao thủ của Đạo Châu, đúng là không phải chuyện đùa.
Duyến Y Mộng thanh nhã như nước, nói khẽ:
- Trừ Linh Kiếm Tông ra, bộ phận cao thủ các phái lưu lại nơi này, hiển nhiên có mưu đồ khác.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Những người này chính tà đối lập, có ân oán gì chứ?
Duyến Y Mộng nhìn qua Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, cười nói:
- Ân oán khẳng định không ít, đặc biệt là thế hệ quá mức tự phụ, ghen ghét người khác, đồng thời cũng bị người ta đố kỵ.
Lạc Ngọc Kiều mắng:
- Ngươi im miệng! Ngươi cho rằng ngươi là thánh nữ rất được hoan nghênh sao?
Ngọc Thuần Dương cùng Lý Đạo Nhất đều ở đây, giờ phút này đứng hai bên Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, giống như hộ hoa sứ giả.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Chính đạo mười phái, tà đạo bảy phái, cho dù ít đi Linh Kiếm Tông, cao thủ tà phái cũng không chiếm tiện nghi.
Duyến Y Mộng khẽ thở dài:
- Nếu thật sự là như thế, sao bọn chúng ở chỗ này?
Giờ phút này Bách Hoa Tà Môn phó môn chủ Liên Hoa Lan động thân đi ra, cười tà nói:
- Khó được hôm nay Đạo Châu ba mỹ nữ tề tụ ở đây, Bách Hoa Tà Môn ta thật vinh hạnh, không biết có thể mời ba vị đến Bách Hoa Tà Môn làm khách không?
Hiện trường có bốn cao thủ Bách Hoa Tà Môn, hai nam hai nữ, do Liên Hoa Lang cầm đầu, đang đánh chủ ý lên Duyến Y Mộng, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh ba đại mỹ nữ.
Ngọc Thuần Dương khẽ nói:
- Bách Hoa Tà Môn là vật gì, cũng dám làm càn ở đây!
Liên Hoa Lang mỉa mai nói:
- So với ngươi là nhã nhặn cầm thú, chúng ta tự nhận thanh cao hơn nhiều.
Một cao thủ của Bát Tàn Môn chen miệng nói:
- Người gặp có phần, há có thể cho phép Bách Hoa Tà Môn các ngươi độc chiếm?
Cao thủ Luyện Hồn Thiên Yêu Cốc cười nói:
- Tốt cho một câu người gặp có phần, Duyến Nhược Thủy chúng ta không có hứng thú, Thiên Yêu Cốc chúng ta muốn Lạc Ngọc Kiều.
Cao thủ Chiến Cụ Tông lập tức cho thấy thái độ.
- Chúng ta muốn Tào Băng Oánh.
Cao thủ Cửu U Ma Thú Môn cười to nói:
- Các ngươi sợ Tam Thanh Thần Điện, Cửu U môn ta không sợ, Duyến Nhược Thủy chính là một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, cứ giao cho Cửu U môn tới thu thập.
Trong chính phái, cao thủ Thiết Tâm Quan cười lạnh nói:
- Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, chậm trễ thời gian. Bọn chúng cuối cùng cũng đi ra, Hoang Đường đạo nhân tất nhiên đã có bàn giao rồi, trước khi các nàng công khai nói lời cuối cùng của Hoang Đường đạo nhân thì ai cũng mơ tưởng đục nước béo cò.
Cao thủ tà phái Hồi Hồn Động khinh thường nói:
- Từ xưa chánh tà bất lưỡng lập, chúng ta dựa vào cái gì nghe ngươi nói chuyện? Dù sao nói đến nói đi, cuối cùng vẫn phỉa xem nắm đấm của ai cứng hơn, nói nhảm nhiều quá làm cái gì?
Thân ảnh nhoáng một cái, Hồi Hồn Động năm cao thủ dẫn đầu đánh lén, mục tiêu trực chỉ Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh, cảnh này khiến Chiến Cụ Tông hết sức tức giận.
- Dám đoạt người của chúngta, ngươi quả thực muốn chết.
Hiện trường Chiến Cụ Tông có ba cao thủ, mà Hồi Hồn Động phát động đánh lén cho nên ba cao thủ Chiến Cụ Tông cũng sử dụng lợi khí, ba loại vũ khí cực lớn vô cùng sắc bén hiện ra trước mặt mọi người, làm cho Ý Thiên đang xem cuộc chiến cũng phải khiếp sợ.
Cao thủ của Chiến Cụ Tông tu vị cũng không cao sâu, nhưng vũ khí chiến đấu của Chiến Cụ Tông khiến cho người trong thiên hạ đau khổ.
Giờ phút này Chiến Cụ Tông tế ba kiện lợi khái ra, theo thứ tự là Thiết Giáp Cự Thú, Liệt Hỏa Phi Xa, Thiểm Điện Chiến Thuyền.
Thiết Giáp Cự Thú là một con quái thú khổng lồ do huyền thiết tạo thành, toàn thân phân phối bảy mươi hai chỗ có cơ quan ám khí, cứng rắn như thép, hành động nhạy cảm, đao thương không tiến, lực lớn vô cùng.
Liệt Hỏa Phi Xa là một chiếc xe có thể phi hành, cùng loại với xe ngựa đồ chơi, nhưng nó có thể không ngừng phóng lửa, thả ra các loại hỏa long, hỏa xà, nhiệt độ cực nóng, và đặc điểm lớn nhất của Liệt Hỏa Phi Xa chính là có thể phóng lửa không gián đoạn, không biết mệt mỏi, tiếp tục công kích khiến người ta ứng phó không kịp.
Thiểm Điện Chiến Thuyền có uy lực nhất, có thể phóng ra tia chớp, tạo thành công kích hủy diệt, với người tu đạo mà nói lôi điện thuộc về thiên kiếp, uy lực tuyệt luân.
Tia chớp của Chiến Cụ Tông lừng danh thiên hạ, từng có vô số cao thủ Vũ Đế tự phụ bất phàm đều chết ở dưới Thiểm Điện Chiến Thuyền, bởi vậy đặt Chiến Cụ Tông trong Đạo Châu là nhờ vào thứ này, sau khi Chiến Cụ Tông triển khai công kích, Bách Hoa Tà Môn, Ẩn Kiếm Lâu, Bát Tàn Môn, Thiên Yêu Cốc, Cửu U môn cũng triển khai công kích, mục tiêu tập trung Duyến Y Mộng, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, trong đó Hồi Hồn Động, Chiến Cụ Tông, Bách Hoa Tà Môn, Ẩn Kiếm Tông, Bát Tàn Môn năm đại tà phái nhất trí nhắm vào Thiên môn Phi Yến, điểm này khiến người ta kinh ngạc, Thiên Yêu Cốc lựa chọn Lạc Ngọc Kiều, Cửu U môn nhìn chằm chằm vào Duyến Nhược Thủy, hỗn chiến lập tức hình thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]