🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mà Vân Hạo Dương người này cao ngạo lạnh lùng, bên người không có bằng hữu, trừ Từ Trường Thọ chủ động kết giao với hắn ra, những hộ vệ khác cơ hồ không chào hỏi hắn.

Bởi vì này nguyên nhân này nên không ai biết rõ Vân Hạo Dương lai lịch thế nào, đối với hắn hiểu không nhiều lắm.

Ý Thiên hiểu về Vân Hạo Dương cũng có hạn, cũng may hắn tịnh không để ý.

Trước mắt Ý Thiên trọng thương chưa lành, không biết nên đi nơi nào, đành phải tạm lưu lại, chờ thương thế khỏi thì rời đi.

Buổi chiều Ý Thiên không có chuyện gì làm, liền trở lại trong phòng, vừa chữa thương vừa tu luyện đạo thuật.

Thời điểm hoàng hôn, Từ Trường Thọ đi vào phòng Ý Thiên.

- Đại hộ pháp có lệnh, tiểu thư sau bữa cơm chiều muốn đi tới Sở quốc, phân phó ta và ngươi đi tiên phong mở đường.

Ý Thiên kinh nghi nói:

- Tiên phong mở đường? Dĩ vãng cũng không có như vậy a.

Từ Trường Thọ cười khổ nói:

- Còn không phải bởi vì lúc trước tao ngộ tập kích, cho nên lần này cẩn thận hơn nhiều. Lần này Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp sẽ đích thân đi cùng tiểu thư, ta và ngươi hai người đi trước mở đường, điều tra tình huống, ngươi nhanh chóng chuẩn bị một chút.

Ý Thiên đứng lên nói:

- Không có gì cần chuẩn bị, đi thôi.

Từ Trường Thọ hỏi:

- Thương thế của ngươi không sao chứ, đến lúc đó ta đi trước mở đường, ngươi phụ trách truyền tin tức là được.

Ý Thiên cảm động, mặc kệ Vân Hạo Dương người này lạnh lùng như thế nào, ít nhất tình bạn với Từ Trường Thọ vẫn quý giá với hắn.

Một lát sau, Ý Thiên đi theo Từ Trường Thọ vào Thiên Duyến Lâu, đây là chỗ tiểu thư ở, tùy thời có hộ vệ thủ hộ, người vô sự không được vào.

Trong đại sảnh lầu một, tổng quản, trường lão, hộ pháp tất cả đều tới đông đủ, tiểu thư Duyến Y Mộng an vị tại chủ vị.

Từ Trường Thọ mang theo Ý Thiên đi vào đại sảnh, yên lặng đứng sau lưng tam hộ pháp, nơi này không có chuyện cho bọn họ mở miệng.

Thấy người tới đông đủ, tổng quản Điền Minh Hạc nói:

- Tiểu thư, mọi người đến đông đủ.

Duyến Y Mộng có chút gật đầu, thần sắc lộ ra rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

- Trưa ngày mai Tử phủ Lạc Ngọc Kiều hẹn ta tới Sở quốc Thiên Nhất Phong gặp mặt. Vì cẩn thận, chúng ta đêm nay sẽ đi trước. Do Đại hộ pháp, Tam hộ pháp hộ tống, Từ Trường Thọ cùng Vân Hạo Dương đi trước mở đường. Chuyện trong sơn trang giao cho nhị hộ pháp và tổng quản lo liệu.

Đại trưởng lão Lý Bất Hối trầm giọng nói:

- Lần này Lạc Ngọc Kiều định ngày hẹn tiểu thư, đoán chừng lòng dạ khó lường, vì an toàn, tiểu thư nên cân nhắc mang theo nhiều người.

Điền Minh Hạc nói:

- Sơn trang bên này tiểu thư không cần lo lắng, chúng ta sẽ quản lý, còn Lạc Ngọc Kiều kia, tiểu thư không nên quá tín nhiệm nàng.

Duyến Y Mộng thần sắc yên tĩnh như giếng nước, thản nhiên nói:

- Ta tự có chừng mực, mọi người không cần nhiều lời. Hiện tại, ăn cơm đi.

Ý Thiên vẫn chú ý thần sắc tiểu thư biến hóa, bội phục nàng bình tĩnh như thế, có thể làm tâm cảnh yên tĩnh như nước giếng, tu dưỡng chắc chắn rất sâu.

Chỉ bằng vào điểm này, Ý Thiên có thể xác định tiểu thư này cao minh hơn xa người thường.

Sau khi ăn xong, Duyến Y Mộng mang người yên lặng rời khỏi Thiên Duyến Sơn Trang, tiến về Sở quốc Thiên Nhất Phong.

Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ vâng mệnh phía trước mở đường, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Dùng tu vị thủ đoạn của tiểu thư có thể trực tiếp mở thời không chi môn, vận dụng di chuyển tức thời, trong nháy mắt đã tới.

Làm gì cần phiền toái như vậy, từ Thiên Duyến Sơn Trang bay tới Thiên Nhất Phong

Rời khỏi Thiên Duyến Sơn Trang, Ý Thiên chỉ thấy Duyến Y Mộng lấy ra một vật, lăng không ném lên bầu trời, lập tức liền biến thành một chiếc phi thuyền năm màu.

Phi thuyền này dài chừng mười trượng, rộng chừng ba trượng, có thể cưỡi hơn mười người, thân thuyền có điêu khắc cuồng long phi phượng, nhìn qua tinh xảo tuyệt trần.

Duyến Y Mộng vừa sải đi lên, xuất hiện ở đầu thuyền, hai nơi cách xa mấy trăm trượng, nàng di chuyển tức thời là tới.

Di chuyển tức thời không coi vào đâu, nhưng mà khiến Ý Thiên khiếp sợ là, tiểu thư lúc thi triển tức thời, không gian cũng không xuât hiện chút chấn động nào, điểm này cho dù Ý Thiên nếu không thúc dục Vạn Vật Vô Cực, căn bản không làm được

Đại hộ pháp cùng Tam hộ pháp theo sát bên cạnh tiểu thư, ba người cưỡi phi thuyền đi trước, nháy mắt đã đi mấy dặm.

Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ phụ trách đi trước mở đường, tự nhiên phải lao lực bôn ba, phi thân bay tới trước phi thuyền, mật thiết lưu ý tình huống trên tuyến đường cần đi.

Dưới bóng đêm, Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ sóng vai phi hành, ánh mắt tập trung phía trước, chỉ thấy núi sông yên tĩnh, không thấy cái quỷ gì khác.

Sau khi Ý Thiên bay mười dặm, Duyến Y Mộng cưỡi phi thuyền lướt tới trước, thân ảnh phiêu dật vẫn đứng ở đầu thuyền.

Từ Trường Thọ ở phía sau nhìn theo, khẽ cười nói:

- Trước mắt là cảnh nội Tấn quốc, chúng ta chỉ có thể vụng trộm tiến vào. Sau khi tiến vào cảnh nội Sở quốc, chúng ta phải giữ vững tinh thần, miễn xảy ra vấn đề.

Ý Thiên không phải rất rõ ràng, nhưng không tiện hỏi nhiều, bởi vì hắn trong trí nhớ Vân Hạo Dương không có nhiều tin tức, thậm chí đối với Đạo Châu bảy nước cũng không rõ thế nào.

Vì không lộ tung tích, Ý Thiên chỉ có thể nghe nhiều ít nói, chú ý quan sát.

Thấy Ý Thiên không nói lời nào, Từ Trường Thọ cười hắc hắc nói:

- Lúc này đây đi Thiên Nhất Phong, nếu có thể nhìn thấy Lạc Ngọc Kiều, xem như chuyến này không tệ.

Ý Thiên mặt không biểu tình, đạm mạc nói:

- Vậy sao?

Từ Trường Thọ mắng:

- Ngươi vì sao không có chút phản ứng gì thế, Lạc Ngọc Kiều ngoại hiệu Tử phủ thiên nữ, là một trong Đạo Châu thập đại mỹ nữ, bài danh thứ hai, có danh xưng Sở quốc đệ nhất mỹ nữ, không biết có bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt muốn gặp mặt nàng mà không được, ngươi còn bất vi sở động, ta thật sự là phục ngươi.

Ý Thiên ngoài ý muốn, hắn cũng không rõ lai lịch của Lạc Ngọc Kiều, cho nên rất bình tĩnh.

SAU đó biết được Lạc Ngọc Kiều là Đạo Châu thập đại mỹ nữ bài danh thứ hai, Sở quốc đệ nhất mỹ nữ thì lại nghĩ tới Từ Nhược Hoa, đó cũng là Nam Dương thập đại mỹ nữ bài danh thứ hai, mỹ danh sóng vai với Lạc Ngọc Kiều.

Nghĩ đến Từ Nhược Hoa, Ý Thiên sầu não, ẩn ẩn đau đớn.

Thời điểm này Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ bay ở tầng trời thấp, lướt qua một ngọn núi, phía trước xuất hiện một đại hạp cốc, khí lưu âm lãnh làm cho Ý Thiên lập tức cảm thấy được.

Thu hồi tạp niệm, Ý Thiên dừng ở phía trước, nhìn thấy đại hạp cốc kia có khí tức âm lãnh như ẩn như hiện, lộ ra hương vị quỷ dị.

Ý Thiên nhắc nhở:

- Phía trước có biến, nhanh chóng thông tri tiểu thư.

Từ Trường Thọ khẽ gật đầu, tay trái vung lên, một đạo quang mang bắn ra, vừa vặn rơi vào trong tay đại hộ pháp trên thuyền.

- Tiểu thư, phía trước phát hiện có khí tức âm lãnh, Vân Hạo Dương cùng Từ Trường Thọ chuẩn bị đi dò xét.

Duyến Y Mộng gật đầu, phi thuyền dưới chân dừng lại, lơ lửng giữa không trung.

Trên hạp cốc, Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ trao đổi ánh mắt sau đó đáp xuống, tiến vào điểm cuối hạp cốc.

Điểm cuối hạp cốc là con sông nhỏ, ở đây nước sông lạnh như băng, lộ ra hàn khí, trên đường rẽ có một thủy đàm khiến người ta chú ý, tỏa ra hương vị âm hàn.

Ý Thiên nhìn qua thủy đàm, liếc nhìn qua nơi đó có một con bạch xà chiếm cứ, toàn thân óng ánh sáng long lanh, trên người có chín vòng vàng, phân bố từ đầu tới đuôi.

Từ Trường Thọ nhìn qua tiểu bạch xà, hoảng sợ nói:

- Kim hoàn Bạch Long, đây chính là hồng hoang dị thú bài danh thứ bảy trong Vân Hoang Huyền Linh Dị Giới, tại sao xuất hiện ở nơi này?

Dường như phát giác được khách không mời mà đến, kim hoàn Bạch Long trong đầm nước ngẩng đầu ưỡn ngực, thân hình nhỏ gầy bành trướng gấp trăm ngànlanaf, trong nháy mắt nó biến thành cự vật mấy trăm trượng, đứng vững trong hạp cốc, Từ Trường Thọ sợ tới mức kinh hô một tiếng sau đó lui ra phía sau.

Kim hoàn Bạch Long biến lớn, nửa người ở trên không trung, đầu lâu to lớn đung đưa, lập tức phát hiện phi thuyền của Duyến Y Mộng.

Ý Thiên bay lên trời, hai mắt tập trung kim hoàn Bạch Long, cảm giác khí tức của nó quá quỷ dị, xuất hiện sâu trong hạp cốc này cũng rất khác thường.

Ánh mắt Duyến Y Mộng kỳ dị nhìn qua kim hoàn Bạch Long, lạnh nhạt nói:

- Còn đây là hồng hoang dị thú, khó mà gặp được. Tương truyền là tử địch trời sinh của Kim Sí Đại Bằng, chỉ cần có kim hoàn Bạch Long xuất hiện, Kim Sí Đại Bằng nhất định sẽ xuất hiện.

Đại hộ pháp Lý Nhất Minh kinh ngạc nói:

- Kim Sí Đại Bằng chính là thần thú trong truyền thuyết, xuất hiện ở nơi này không có chút dấu hiệu nào.

Duyến Y Mộng thanh nhã nói:

- Kim hoàn Bạch Long chính là dấu hiệu, nhưng mà người khác không có phát hiện, bị chúng phát hiện.

Tam hộ pháp Vạn Thuận Thanh hỏi:

- Tiểu thư định làm như thế nào?

Duyến Y Mộng nhìn qua kim hoàn Bạch Long liếc, hạ lệnh:

- Đi đường vòng đi, tuy con thú này bất phàm, tránh được nhiều việc.

Ý Thiên kinh ngạc, không thể ngờ được Duyến Y Mộng lại đạm mạc như thế, không chút tham niệm với hồng hoang dị thú này.

Đại hộ pháp Lý Nhất Minh có chút không bỏ, nhưng không nhiều lời, nhìn qua Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ, ra lệnh cho bọn họ đi đường vòng đi.

Như thế Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ phi hành đường vòng, Duyến Y Mộng cũng cưỡi thuyền tránh tiếp xúc với kim hoàn Bạch Long.

Tiếp tục đi qua phía trước, Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ đi trước mở đường, bay cách phi thuyền hơn mười dặm.

Trong bóng đêm dãy núi phập phồng, nhìn chằm chằm vào bóng đêm.

Ý Thiên thả sóng ý niệm dò xét, phạm vi dò xét mấy trăm dặm, lập tức cảm ứng được vô số tin tức tiến vào trong đầu.

Ở trong đó kể cả các loại động vật, thực vật, vi sinh vật, số lượng không tính toán được.

Cẩn thận phân biệt, Ý Thiên phát hiện ra không ít yêu khí, quỷ khí, linh khí, tà khí, cảm giác được điểm khác biệt của Đạo Châu cùng Nam Dương.

Từ Trường Thọ vẫn lưu ý tới phản ứng của Ý Thiên, thấy hắn trầm mặc không nói, nhịn không được mở miệng nói:

- Ngươi biết vì cái gì Lạc Ngọc Kiều lại gây khó dễ cho tiểu thư không?

Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn qua Từ Trường Thọ cũng không có đáp lời.

Từ Trường Thọ quay đầu nhìn qua phía sau, thấp giọng nói:

- Bởi vì Lạc Ngọc Kiều vẫn không phục, nói trắng ra chính là đố kỵ. Lạc Ngọc Kiều là Tử phủ thiên nữ, cùng Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh xưng Đạo Môn hai đại thánh nữ, phân loại là Đạo Châu thập đại mỹ nữ bài danh thứ hai và thứ ba, hết lần này tới lần khác bị tiểu thư áp phía dưới, cho nên hai người bọn họ đều không phục.

Tin tức này khiến Ý Thiên cảm thấy giật mình, chiếu theo lời của Từ Trường Thọ, tiểu thư Duyến Y Mộng chẳng phải là Đạo Châu đệ nhất mỹ nữ?

Ý Thiên không quen với Đạo Châu, nhưng chính là Đạo Châu đệ nhất mỹ nữ, đây tuyệt đối được xưng là dương danh thiên hạ, nhưng mà tên của Duyến Y Mộng thì Ý Thiên chưa bao giờ nghe qua.

Nhìn qua Ý Thiên vẻ mặt kinh ngạc, Từ Trường Thọ cười nói:

- Nam nhân không thể thích gặp người khác mạnh hơn mình, nữ nhân thì không thích gặp người khác đẹp hơn mình.

Ý Thiên không đáng bình luận, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đạm mạc nói:

- Đỉnh núi ở xa xa, giữa sườn núi có rất nhiều đạo quan.

Từ Trường Thọ nhìn vài lần, cười nói:

- Đó là Thiên Dương Phong, vừa vặn phân chia Tấn quốc cùng Sở quốc thành hai. Bay qua Thiên Dương Phong, chúng ta tiến vào cảnh nội Sở quốc, tới lúc đó tốc độ giảm chậm, cản thận phòng bị. Về phần đạo quan giữa sườn núi Thiên Dương Phong đã hoang phế từ lâu, ngươi không cần đi quản khỉ gió nó làm gì.

Ý Thiên nghe vậy không cần phải nhiều lời nữa, không vội không chậm bay nhanh về phía trước, qua chừng một nén hương thì đi tới Thiên Dương Phong.

Thời điểm này phi thuyền phía sau đột nhiên hạ xuống, muốn đi Thiên Dương Phong nhìn xem.

Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, song song đám xuốn sát định tình huống.

Thiên Dương Phong là ngọn núi chính của Thiên Dương sơn mạch, cao vút trong mây, cao ngất hùng vĩ.

Dưới bóng đêm, Thiên Dương Phong giống như cự thú ngủ say, cho người ta hương vị nguy hiểm.

Giữa sườn núi Thiên Dương Phong có từng tòa đạo quan phân bố chằng chịt.

Ý Thiên đại khái lưu ý tình huống ở nơi đây, số lượng đạo quan chừng bảy tám chục, nói rõ quy mô rất lớn, tại sao bị hoang phế?

Giờ phút này tiểu thư mang theo hai hộ pháp đi xuống sườn núi, thu hồi phi thuyền, đứng cách mặt đất vài thước, ánh mắt nhìn qua những đạo quan kia.

Tam hộ pháp Vạn Thuận Thanh nói:

- Các ngươi đi bốn phía quan sát, cẩn thận chú ý tình huống.

Ý Thiên cùng Từ Trường Thọ chia nhau hành động, tiến vào các đạo quang khác nhau, cẩn thận sưu tìm tình huống bốn phía.

Từ bụi bậm trong đạo quan mà nhìn, xác thực là hoang phế đã lâu, ít nhất đã có chừng vài chục năm, thậm chí mấy trăm năm, rất nhiều nơi tàn phá không chịu nổi, cho người ta cảm giác già nua tang thương.

Ý Thiên xem xét vài đạo quan, cũng không phát hiện cái gì, trong đạo quan tượng đất sớm không còn, biển hiệu đạo quan cũng không có, căn bản không tìm ra dấu tích gì chứng minh chủ nhân nơi này là ai.

Thời điểm này Ý Thiên đi vào một đạo quan tương đối lớn, trên xà ngang của đại điện phát hiện một ít đồ án khắc lên đó.

Nhìn kỹ những đồ án này rất bất nhã, tất cả đều là nam nữ giao hợp, tư thái ngàn vạn.

Ý Thiên cẩn thận tra xét tình huống trong đại điện, trừ đồ án ra không còn gì cả.

Rời khỏi đại điện, Ý Thiên quay lại bên cạnh tiểu thư, nói khẽ:

- Không có bất kỳ phát hiện nào, đạo quan hoang phế đã lâu.

Duyến Y Mộng phất tay bảo Ý Thiên lui ra, một lát sau Từ Trường Thọ cũng quay về và không phát hiện cái gì.

Đại hộ pháp Lý Nhất Minh nói:

- Tiểu thư, nơi này là nơi hoang phế không có gì mà xem, chúng ta nên đi thôi.

Duyến Y Mộng nói:

- Chỗ này không giống nơi khác, ẩn chứa huyền diệu không người nào cởi bỏ.

Tam hộ pháp Vạn Thuận Thanh hỏi:

- Tiểu thư muốn tìm cái gì vậy?

Duyến Y Mộng nói:

- Tìm kiếm một chân tướng. Đi thôi, sau này có rảnh ta sẽ tới bái phỏng.

Quay người, Duyến Y Mộng bay lên trời chuẩn bị rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.