🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vỗ về Lan Hinh trong ngực, trong đầu Ý Thiên nhớ thân ảnh của Xích Vân Tử Thần, nghĩ đến Xích Âm Tử Dương Quyết.

Xích Vân Tử Thần từng nói qua, Xích Âm Tử Dương Quyết chia làm Xích Âm, Tử Dương hai mạch, nàng sở tu luyện chính là Xích Âm Quyết.

Ý Thiên tu luyện Xích Âm Tử Dương Quyết, sau một đêm triền miên với Lan Hinh thì hai bên được lợi rất nhiều, chuyện này làm cho Ý Thiên bắt đầu sinh ra suy nghĩ trong đầu, chính là mang Xích Âm Quyết truyền thụ cho Lan Hinh, như vậy có thể giúp nàng tăng tu vị lên.

Nhưng mà làm cho Ý Thiên cảm thấy khó hiểu là, dùng tu vị Thánh Hoàng của Lan Hinh hôm nay lại không cách nào tu luyện Xích Âm Quyết, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Giờ này khắc này Ý Thiên đang suy nghĩ vấn đề này.

Mới đầu Ý Thiên cho rằng do thể chất của Lan Hinh, nhưng rất nhanh Ý Thiên phủ nhận suy đoán này, lại bắt đầu cân nhắc tiếp

Lan Hinh rúc vào trong ngực Ý Thiên, nàng biết rõ thiếu gia tâm tình không tốt, cho nên cực lực phục thị, đem hết tất cả vốn liếng chỉ vì giúp thiếu gia quên đi những chuyện không vui.

Tình dục có thể phóng thích áp lực, Lan Hinh ôn nhu cùng xinh đẹp xác thực hóa giải không ít sầu lo của Ý Thiên, nhưng mà Lan Hinh cũng không biết Ý Thiên giờ phút này đang cân nhắc chuyện khác.

Trải qua nhiều lần suy nghĩ, Ý Thiên thúc dục Thiên Tâm ý thức, cuối cùng nhất hiểu được nguyên nhân Lan Hinh không cách nào tu luyện Xích Âm Quyết là gì.

Xích Âm Tử Dương Quyết xuất thân từ Âm Dương Thần Minh Tông, Ý Thiên căn bản không hiểu Âm Dương Thần Minh Tông, thậm chí chính là Âm Dương Hòa Hợp Phái, Ý Thiên cũng chỉ nghe Trần Ngọc Lan đề cập qua một lần.

Xích Vân Tử Thần tu luyện là Xích Âm Quyết, chuyện này Ý Thiên cho rằng những người khác cũng có thể tu luyện Xích Âm Quyết.

Nhưng trên thực tế muốn tu luyện Xích Âm Tử Dương Quyết cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, bởi vì đây là vô thượng tiên thuật của Âm Dương Thần Minh Tông, cũng không đơn thuần là pháp quyết.

Nói cách khác, Xích Âm Quyết chính là do rất nhiều pháp quyết dung hợp mà thành, vô cùng thâm ảo, cực kỳ phức tạp, chênh lệch một trời một vực với những người tu luyện một loại pháp quyết.

Ý Thiên tu luyện Xích Âm Tử Dương Quyết, nhưng thời gian tiếp xúc không lâu, hắn không biết giá trị của nó.

Ý Thiên đơn thuần muốn Xích Âm Quyết truyền thụ cho Lan Hinh, lại chưa từng nghĩ tới Xích Âm Tử Dương Quyết chính là do rất nhiều pháp quyết ngưng tụ mà thành, hắn cũng không thập phần hiểu cho nên Lan Hinh căn bản không cách nào luyện thành

Tương thông điểm này, Ý Thiên mỉm cười, thế nhưng mà Xích Âm Tử Dương Quyết cũng quá mức huyền diệu, hoàn toàn không cảm giác được nó là do nhiều pháp quyết ngưng tụ mà thành.

Nói cách khác Xích Âm Tử Dương Quyết hồn nhiên thiên thành, Ý Thiên tuy tu luyện tiên thuật này nhưng lại không biết tiên thuật này do rất nhiều pháp quyết tạo ra.

Đây là chỗ cao minh của Xích Âm Tử Dương Quyết, làm cho người ta không chút nghi ngờ, cũng không tìm ra chút mánh khóe nào cả.

Tiên thuật có phân chia đẳng cấp cao thấp, tiên thuật khác nhau đặc sắc khác nhau.

Có chút tiên thuật uy lực tuyệt luân, nhưng mà lực cắn trả cũng lớn.

Có tiên thuật không có lực cắn trả, nhưng uy lực lại thường thường.

Nói ngắn lại, như Xích Âm Tử Dương Quyết là tiên thuật hồn nhiên thiên thành, đây tuyệt đối làlà vô thượng tiên thuật cao nhất, Ý Thiên giờ phút này căn bản không nói rõ nó thuộc đẳng cấp như thế nào.

Lan Hinh lắng nghe tiếng tim đập của Ý Thiên, nói:

- Thiếu gia, ngươi có tâm sự?

Ý Thiên nhẹ vỗ vai Lan Hinh, nói khẽ:

- Ta đang suy nghĩ chuyện hôm nay.

Lan Hinh hỏi:

- Thiếu gia quá bận tâm? Từ tình huống trước mắt một mình Nam Cung Tuấn Trì căn bản không đủ gây sợ, thiếu gia không đáng lo lắng.

Ý Thiên cười cười cũng không nói gì, chuyện không cách nào xác định thì hắn không muốn nói ra khiến người bên cạnh lo lắng.

Sáng sớm, Ý Thiên được Lan Hinh phục thị mặc quần áo mới, cho người ta cảm giác tuấn tú, tự tin...

Nam Cung Uyển Nghi một đêm không ngủ, đêm mưa gió hôm qua khiến cho nàng sinh ra cảm giác xấu, xuất phát từ cân nhắc cẩn thận, nàng phái người dò xét thu thập tin tức trong cả Phi Vân thành.

Ý Thiên sáng sớm đi tới phòng của Nam Cung Uyển Nghi, tỷ đệ nhìn nhau không nói gì, biểu lộ quái dị.

Một lát sau Ý Thiên một tay ôm Nam Cung Uyển Nghi vào trong ngực, ôm chặt lấy nàng, dường như muốn lưu lại ký ức khó quên.

Nam Cung Uyển Nghi dường như hiểu tâm tình của Ý Thiên, hai tay ôm eo Ý Thiên, đáp lại tình cảm của Ý Thiên.

Một màn này tiếp tục nửa ngày, Ý Thiên buông Nam Cung Uyển Nghi ra, trầm giọng nói:

- Đừng lo lắng, chỉ là một Nam Cung Tuấn Trì, căn bản là không làm gì được chúng ta.

Nam Cung Uyển Nghi nói:

- Chỉ sợ ta và ngươi lo lắng không phải Nam Cung Tuấn Trì.

Ý Thiên thầm than một tiếng cười nói:

- Tránh cũng không thể tránh thì đó là do số mệnh, ai có thể biết được kết cục sớm đây?

Nam Cung Uyển Nghi than nhẹ một tiếng, nói:

- Đi xem Nhược Hoa đi, không nên quá lạnh lẽo với nàng.

Ý Thiên phức tạp cười cười, lập tức lui về phía sau một bước, quay người rời đi.

Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua bóng lưng Ý Thiên, đôi môi động vài cái, vẫn không cách nào nói ra được.

Ý Thiên đi vào phòng của Từ Nhược Hoa, nàng vừa mặc xong quần áo, một thân quần áo tuyết trắng phụ trợ khiến nàng xinh đẹp như tiên tử.

Thanh nhã cười cười, Từ Nhược Hoa nói:

- Ngươi tới.

Ý Thiên gật đầu nói:

- Ta đến.

Dường như biết được Ý Thiên sẽ đến, Từ Nhược Hoa tuyệt không kinh ngạc, lúc này mỉm cười nhiệt tình.

Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ bé của Từ Nhược Hoa, ánh mắt tập trung hai mắt của nàng, nói khẽ:

- Hôm nay xảy ra vấn đề, nhớ rõ bảo vệ tốt mình là được.

Từ Nhược Hoa cười nói:

- Có ngươi có thể làm thương hại chúng ta hay sao?

Tâm thần Ý Thiên chấn động, hắn tự nhiên sẽ không để người nào tổn thương Từ Nhược Hoa, nhưng hắn chẳng phải đang tổn thương nàng trong vô hình sao?

- Ta tự nhiên sẽ không để cho người nào tổn thương các ngươi, chỉ sợ có chút chuyện tổn thương khó tránh khỏi, mọi thứ vẫn nên chuẩn bị trước đi.

Từ Nhược Hoa cảm ứng được Ý Thiên dị thường, ôn nhu nói:

- Ngươi đang lo lắng cái gì, là lo lắng chúng ta, hay là lo lắng cho ngươi, hoặc là những người khác?

Ý Thiên lắc đầu nói:

- Ta không biết, tóm lại hôm nay tất cả cẩn thận là hơn.

Tiến lên một bước, Ý Thiên ôm Từ Nhược Hoa vào trong ngực, cúi đầu hôn môi của nàng.

Từ Nhược Hoa yêu kiều rên một tiếng, giống như xấu hổ còn vui vẻ hôn môi với Ý Thiên, trong lòng mang theo tư vị ngọt ngào.

Người yêu nhau hôn môi là tình thú, tuy Từ Nhược Hoa nhìn ra Ý Thiên có tâm sự, nhưng tình lữ thân mật vẫn khiến nàng cảm thấy ngọt ngào và ấm áp.

Hôn thân tình, tâm tình Ý Thiên vô cùng phức tạp, nhưng cũng không tiện làm cho Từ Nhược Hoa phát giác, không dấu vết buông giai nhân trong ngực ra.

Kéo bàn tay nhỏ bé của Từ Nhược Hoa, Ý Thiên đi vào phòng hội nghị của Duệ Phong Lâu, tất cả mọi người đã đến đủ, còn kém Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa hai người.

Hội nghị lần này thành viên chủ yêu của Duệ Phong Lâu đều tới tham dự, kể cả Nam Cung Uyển Nghi, Ý Thiên, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Cổ Ngũ, Bích Vân La, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân, Mã Chí Viễn, Tiêu Minh Nguyệt, Nam Cung Vân, Bạch Phong, tổng cộng mười hai người, Nam Cung Uyển Nghi là Vũ Đế, Ý Thiên, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Cổ Ngũ, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt là Thánh Hoàng, Mã Chí Viễn, Đoan Mộc Thanh Vân, Bích Vân La là Huyền Hoàng, chỉ có Nam Cung Vân cùng Bạch Phong tu vị thấp nhất.

Chờ Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa ngồi xuống, Nam Cung Uyển bảo Bích Vân La giảng thuật tình huống mới nhất của Phi Vân thành

- Theo tin tức chúng ta nắm giữ, Nam Cung Tuấn Trì tối hôm qua cũng đã tụ tập nhân thủ, làm tốt chuẩn bị đánh một trận với chúng ta rồi. Trước mắt Nam Cung Tuấn Trì dưới trướng còn có Nam Cung Ly Tiếu sống sót, Nam Cung Đức Vận có hai Thánh Hoàng, thực lực không bằng Phủ nguyên soái Dương Mục cùng Phi Phàm công tử, Nghiêm Tu Vũ hôm qua đã trở lại Phi Vân thành, vẫn không có rời khỏi Phủ nguyên soái, tình huống cụ thể không rõ. Huyền Dương Cung bên kia Vương Phi Dật mang theo Dương Viêm trở lại Phi Vân thành, Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên suất lĩnh Vũ Đế Phương Hoành Dực đi theo, bên người còn có một Thánh Hoàng Chương Chi Ngữ.

Cổ Ngũ tiếp nhận chủ đề, nói:

- Nam Cung Tuấn Trì ước chiến là ở ngoài thành, chính là nơi diễn ra luận võ đại hội lần trước. Giờ phút này cách thời gian ước chiến là một giờ, ta đã phái người lưu ý động tĩnh của Phi Vân thành, có bất kỳ nhất tình huống mới nào đều lập tức hồi bẩm. Mặt khác lần này Nam Cung Tuấn Trì hạ chiến thư đã oanh động toàn thành, dường như Nam Cung Tuấn Trì tận lực cam chịu, đoán chừng có âm mưu quỷ kế.

Lan Hinh khẽ nói:

- Lúc trước xuôi nam đi xích vân sa mạc, thủ hạ của Nam Cung Tuấn Trì là Nam Cung Cảnh Vũ, Nam Cung Thừa Chí, Nam Cung Trục Mộng tất cả đều chết trong tay của thiếu gia , chuyện này khiến thực lực chỉnh thể của Huyền Thiên Bảo Tháp giám nhiều, hắn cũng không dám chơi xiếc gì đâu.

Bạch Phong nói:

- Không thể khinh địch, Nam Cung Tuấn Trì thành danh nhiều năm, truyệt không phải là hư danh.

Tiêu Minh Nguyệt nói:

- Tỷ tỷ nói có lý, chúng ta trước mắt nên thương nghị một chút, lúc này đây nên lựa chọn người ứng chiến.

Nam Cung Vân nói:

- Duệ Phong Lâu tất cả cao thủ đều ở đây cả, tự nhiên là cùng tiến lên.

Mọi người nghe vậy đều nhìn qua Nam Cung Uyển Nghi, cùng đợi nàng quyết định.

Cân nhắc đôi chút, Nam Cung Uyển Nghi nói:

- Đề phòng địch nhân giương đông kích tây, mọi người cùng đi là tốt nhất. Hiện tại mọi người ăn cơm trước, sau đó chuẩn bị một chút, hôm nay với chúng ta mà nói có ý nghĩa trọng đại.

Tất cả mọi người hiểu ý của Nam Cung Uyển Nghi, thế nhưng mà ai cũng không nghĩ ra cái gọi là ý nghĩa trọng đại khác với những gì mà mọi người đang nghĩ, nó là cái gì?

Thời gian tảng sáng, cửa đông thành Phi Vân thành có một cô gái che mặt

Cô gái áo trắng này che mặt bằng lụa trắng, đôi mắt như làn thu thủy mang theo tinh quang sáng ngời, cho người ta cảm giác trong trẻo lạnh lùng.

Nữ tử áo trắng dáng người cao gầy, đường cong lung linh, toàn thân tản mát khí chất thánh khiết nhưng lạnh lùng.

Bên phải có một thiếu nữ y phục rực rỡ, sắc thái diễm lệ, dáng người thướt tha mềm mại, đường cong mê người, mang trên lụa trắng che mặt, hai mắt rất sống động, lộ ra hào quang trí tuệ.

Niếu nữ y phục rực rỡ dáng người cao gầy, tương xứng với thiếu nữ áo trắng, hai người song song đi tới, giống như tuyệt thế song bích, cho dù mang lụa che mặt cũng diễm lệ tới cực điểm.

Đứng ở đường chính cửa đông, thiếu nữ y phục rực rỡ nhìn qua Phi Vân thành, nói khẽ:

- Tới nơi tỷ tỷ làm việc rồi, nếu không muội muội đi dạo trong thành một chuyến, lúc hoàng hôn chúng ta gặp lại.

Thiếu nữ áo trắng mang theo thiếu nữ y phục rực rỡ, trong ánh mắt mang theo một tia lo lắng.

- Tỷ tỷ đã có chuyện phải làm, chúng ta đây nên chia ra, hoàng hôn ta ở đây chờ ngươi.

Giọng của thiếu nữ áo trắng thanh thúy dễ nghe.

Thiếu nữ y phục rực rỡ gật đầu, phất tay cất bước tiễn nữ tử áo trắng.

Sau đó thiếu nữ y phục rực rỡ biến mất, trong không khí còn mang theo giọng nói bất định.

- Đông Hoàng Tây Hành, như vân như vũ...

Sáng sớm Hoa Vô Khuyết suất lĩnh Hoa Cửu Công, Tiết Phượng Lỳ xuất hiện gần của nam Phi Vân thành, lập tức khiến thám tử Duệ Phong Lâu chú ý.

Hoa Vô Khuyết giống như phat hiện ra, nhưng lại cũng không thèm để ý, ngược lại vui vẻ thần bí.

Hoa Cửu Công mặt không biểu tình, Tiết Phượng Lỳ thần sắc quái dị, ba người đều có suy nghĩ, đi vào trong Phi Vân thành.

Sau khi ăn điểm tâm, cao thủ của Duệ Phong Lâu chuẩn bị thỏa đáng, đang chuẩn bị xuất phát thì thu được tin tức Hoa Vô Khuyết hiện thân Phi Vân thành, Mộ Dung Tiểu Dạ lúc này đưa ra nghi vấn.

- Hoa Vô Khuyết hôm qua có lẽ đã quay về Hỏa Linh Thành, hôm nay sáng sớm lại chạy tới Phi Vân thành, xem ra có âm mưu quỷ kế gì đó, chúng ta nên cẩn thận một chút.

Bích Vân La nói:

- Nam Cung Tuấn Trì hạ chiến thư, hôm qua đã rơi vào trong tay Hỏa Linh Thành. Hoa Vô Khuyết sáng nay chạy đến Phi Vân thành, nói không chừng chỉ là xem náo nhiệt.

Tiêu Minh Nguyệt nói:

- Suy đoán không phải không có lý, nhưng chúng ta nên chuẩn bị cho chắc.

Ý Thiên nhíu mày, Hoa Vô Khuyết lúc này xuất hiện tại Phi Vân thành, thật sự chỉ xem náo nhiệt?

Thần sắc Nam Cung Uyển Nghi bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

- Giám thị mật thiết, tùy thời bẩm báo, trận chiến hôm nay chắc chắn oanh động thiên hạ.

Cổ Ngũ ứng một tiếng, lập tức xuống dưới an bài.

Sau khi an bài thỏa đáng, Nam Cung Uyển Nghi liền dẫn người rời khỏi Duệ Phong Lâu, đi thẳng tới nơi ước chiến ở thành tây.

Lúc này đây Duệ Phong Lâu tổng cộng có mười hai người tới phó ước, số người không nhiều nhưng thực lực hùng hậu, vừa rời đi không lâu dã bị thám tử tất cả thế lực lớn trong Phi Vân thành nhìn chằm chằm vào, tin tức Nam Cung Uyển Nghi dẫn người phó ước nhanh chóng truyền đi, không ít thế lực lớn trong Phi Vân thành có hành động, nhao nhao đi ra ngoài thành, chuẩn bị coi trộm chuyện trọng đại hiếm có này, Nam Cung Tuấn Trì chính là Vũ Đế của Nam Cung thế gia, là một trong ba thế lực lớn của Phi Vân thành, thực lực hùng hậu, là nhân vật đầu não của Nam Cung thế gia.

Mà Nam Cung Uyển Nghi từng là Nam Cung Tuấn Trì dưới trướng Thánh Hoàng cấp cao thủ, lại là Nam Dương đệ nhất mỹ nữ, đứng hàng Vân Hoang thập đại mỹ nữ một trong, một mực bị thụ chú ý.

Hôm nay Nam Cung thế gia đấu tranh nội bộ, Nam Cung Tuấn Trì muốn thu thập Nam Cung Uyển Nghi, tự nhiên sẽ khiến các nơi chú ý tới.

Người không rõ tình huống trước mắt, đây là chuyện của Nam Cung thế gia.

Mà người biết chuyện cũng hiểu được, đây là Nam Cung Tuấn Trì cùng Nam Cung Uyển Nghi tranh đoạt quyền khống chế Phi Vân thành.

Cái gọi là một núi không thể có hai cọp, mà Phi Vân thành tuyệt đối không thể có hai Vũ Đế, trận chiến tranh này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, Ý Thiên đem người đi thẳng tới hạp cốc ngoài thành, trên đường đi cảm ứng được rất nhiều cao thủ dò xét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.