Trước mắt trong đoàn có mười người, Mộc Thanh Thư không giúp đỡ được cái gì, nhưng mà Trần Ngọc Lan xuất thân từ Đạo Châu, cực kỳ tinh thông đạo thuật, trong một số hời điểm có trợ giúp nhất định với Ý Thiên, đây là điểm Ý Thiên lưu nàng lại.
Về phần Mã Chí Viễn cùng Đoan Mộc Thanh Vân, tuy tu vị không cao, đều thuộc về cao thủ Huyền Hoàng, nhưng cũng có chỗ hữu dụng.
Người còn thừa lại ở đây đều có quan hệ đặc thù với Ý Thiên, tự nhiên là không thể không chú ý.
Một đường bay đi, xuyên qua bão cát, rốt cuộc đám người Ý Thiên cũng đi tới địa điểm chỉ định, cũng không có phát hiện khí tức của Tả Thiên Huệ.
Ý Thiên phân phó mọi người nên tìm chung quanh, kết quả Trần Ngọc Lan có thu hoạch, phát hiện bên dưới có một cung điện dưới đất.
Ý Thiên cẩn thận dò xét một chút, dưới mặt đất đúng là có một cung điện, nhưng nó lại khác với Tử Vong Chi Thành.
Vì biết rõ ràng tình huống, Ý Thiên phân phó Trần Ngọc Lan thi triển địa hành thuật, mang theo mọi người tiến vào cung điện cách mặt đất năm trăm mét.
Cung điện này có quá nhiều khác nhau với Tử Vong Chi Thành, lối vào không có cấm chế nào cả, chẳng khác gì một tòa phế thành, bị cát vàng bao phủ.
Trong nội cung, Ý Thiên phát hiện khí tức của Tả Thiên Huệ lưu lại, nhưng không thấy Tả Thiên Huệ đâu.
Đồng thời Ý Thiên còn phát hiện ra khí tức của Công Tôn Duy Ngã lưu lại, điểm này khiến Ý Thiên ý thức được tòa cung điện này chính là trụ sở của sa mạc Phi Long.
Cả tòa cung điện này diện tích mười mẫu, có năm cung điện, y theo năm phương vị ngũ hành ma xây. Mà trong cung điện lớn nhất đám người Ý Thiên phát hiện có dấu vết người lưu lại.
- Kỳ quái, cung điện này quy mô không nhỏ, nhưng cái gì cũng không có, cảm giác quá khác thường.
Mã Chí Viễn lúc này đánh vỡ trầm mặc, nói ra cái nhìn của bản thân.
Ngọc Linh Lung phản bác nói:
- Đây chỉ là biểu tượng, nơi này bảo toàn nguyên vẹn tất nhiên có nguyên nhân khác.
Từ Nhược Hoa ngâm khẻ nói:
- Ta có thể cảm ứng được trong nội cung này cất dấu linh khí, dường như đang nấp trong cung điện này.
Bước nhẹ nhàng, Từ Nhược Hoa cẩn thận lưu ý tình huống trong đại điện, bằng vào tâm linh cảm ứng đi tìm linh khí.
Ý Thiên ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cung điện này lịch sử đã lâu, có kết cấu gỗ mộc, trong đại điện ánh sáng âm u nhưng vẫn cảm nhận được huyền cơ của nó.
Đây là khí tức rát mờ mịt, tâm linh cảm ứng của Từ Nhược Hoa không phát giác ra cái gì, chỉ có Ý Thiên có cảm ứng.
Bay lên trời, Ý Thiên bay tới đỉnh điện, đứng trên một cây gỗ thô to, cẩn thận sưu tầm chung quanh.
Một lần, hai lần, ba lượt, Ý Thiên không có thu hoạch được cái gì, trong lòng có thất vọng.
Đang lúc Ý Thiên chuẩn bị buông tha thì có chấn động rất nhỏ khiến Ý Thiên chú ý.
Chấn động này chính là khối gõ tròn dưới chân Ý Thiên có khảm một viên ngọc châu màu đen.
Viên mộc châu này rất đặc biệt, vừa vặn ở trung tâm của ngọc châu không biết là co người ta khảm nạm hay tự nhiên hình thành.
Lúc sóng tinh thần của Ý Thiên dò hạt châu này, hắn không cảm ứng được biến hóa gì.
Nhưng khi Ý Thiên phát ra ý niệm sâm lấn vào trong mộc châu, sóng ý niệm bị cắn nuốt trong nháy mắt.
Ý Thiên nhiều lần thử nghiệm, đều có kết quả như vậy, mặc kệ hắn duỗi ra bao nhiêu sóng ý niệm dò xét, vẫn không cách nào có được kết quả.
Loại phản ứng này khiến cho Ý Thiên thập phần kinh hỉ, bởi vì mộc châu này có tác dụng phòng ngự tinh thần công kích một cách hoàn mỹ, có thể thôn phệ bất luận tinh thần công kích nào.
Nói cách khác mộc châu này chính là khắc tinh của Tàn Thức U Hồn Tông.
Nhưng mà nó là thứ gì?
Ý Thiên cầm mộc châu trong lòng bàn tay, nhìn nó giống như viên phật châu màu đen, ngón trỏ lớn nhỏ, trơn bóng như ngọc.
Mộc châu tính chất cứng rắn, cầm trong tay cảm ứng được một chút dấu vết tính mạng, điểm này khiến Ý Thiên cảm thấy khiếp sợ.
Rốt cuộc là đồ chơi gì thậm chí có tánh mạng chấn động, chẳng lẽ đây là một hạt giống?
Nghĩ vậy tính mạng chi hỏa trong người Ý Thiên nhảy lên, rót sinh cơ bừng bừng vào trong mộc châu, khiến cho nó nhạt đi, trong nháy mắt chui vào trong da thịt cua Ý Thiên, dung nhập vào huyết nhục của hắn.
Đến lúc này Ý Thiên cảm ứng được mộc châu đen theo kinh mạch nhanh chóng tiến vào đại não của Ý Thiên, dừng lại trong không gian não vực, chậm rãi chuyển động.
Mộc châu nằm trong não vực của Ý Thiên thì bắn ra hào quang bảy màu, mỗi khi chuyển động thì màu sắc chuyển biến, giống như phôi thai nằm trong não vực của Ý Thiên.
Ý Thiên quan sát một lát, không có cảm ứng được chút khí tức bất lợi nào, chỉ là cảm giác được mộc châu đang hấp thu suy nghĩ lộn xộn của hắn, thôn phệ nảnh vỡ ý thức của hắn, hấp thụ một ít ý niệm cổ xưa.
Ý Thiên ở phương diện tinh thần thành tựu cực cao, trong não vực bên ẩn chứa nhiều ý niệm sống, thời khắc nào cũng va chạm, cũng lưu lại một ít ý niệm cổ xưa và mảnh vỡ ý thức.
Những ý niệm cổ xưa và mảnh vỡ ý thức thường cách một đoạn thời gian, Ý Thiên lại tự động thanh lý chúng ra khỏi đầu.
Đây là năng lực bẩm tinh của mỗi người, tuy rất nhiều người cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà phương thức tính mạng vận hành là không thể thiếu.
Hôm nay có mộc châu này, trong đầu Ý Thiên có các suy nghĩ lộn xộn cùng mảnh vỡ ý thức liền có thể được xử lý kịp thời, làm cho hắn thời khắc nào cũng bảo trì trạng thái tốt nhất, ở cảnh giới hoàn mỹ.
Đồng thời những mảnh vỡ ý thức vô dụng này cũng biến thành chất dinh dưỡng của mậu châu, xem như nhất cữ lưỡng tiện
Ý Thiên tĩnh tâm làm quen một chút, cảm giác sảng khoái tinh thần, ý nghĩ còn linh hoạt hơn lúc trước, mộc châu có công hiệu tĩnh tâm và tĩnh khí.
Thời điểm này Từ Nhược Hoa bằng vào tâm linh cảm ứng trong một giếng nước bị phong ấn trong đại điện tìm đươc nơi phát ra linh khí bên dưới nước.
Nếu không phải Từ Nhược Hoa cảm ứng linh mẫn, căn bản là khó có thể phát giác.
Mọi người biết được tin tức này, nhanh chóng đào một cái động trên đất, rất nhiều hơi lạnh thoát ra, cho người ta cảm giác saoir khoái.
Miệng giếng không biết sâu bao nhiêu, hàn khí bao phủ các nơi, đối với người tu luyện bí pháp dương cương có bài xích khó hiểu.
Trần Ngọc Lan dứng bên cạnh miệng giếng, cúi đầu nhìn qua giếng, kinh hỉ nói:
- Đây là âm mạch linh tuyền, không thể ngờ nó lại xuất hiện trong cung điện dưới đất này.
Lan Hinh hiếu kỳ nói:
- Cái âm mạch linh tuyền này so sánh với Âm Dương tuyền của thiếu gia thì cái nào hơn.
Trần Ngọc Lan cười nói:
- Tự nhiên là Âm Dương tuyền tốt hơn gấp trăm ngàn lần, nhưng mà cái âm mạch linh tuyền cũng không tệ, đối với người có âm mạch có trợ giúp rất lớn.
Tiêu Minh Nguyệt kinh nghi nói:
- Thực? Ta là đàn tam huyền âm mạch thể chất.
Trần Ngọc Lan ngạc nhiên nói:
- Ngươi là đàn tam huyền âm mạch chi thân? Đúng là khiến ta ngoài ý muốn nha. Hiện tại ngươi lập tức nhảy vào trong giếng, toàn lực hấp thu âm mạch linh khí, như vậy có trợ giúp to lớn với tu luyện của ngươi ngày sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]