Tiêu diệt Hỏa Dực Xà, trong đại điện thoáng cái thanh tĩnh không ít.
Ngọc Linh Lung thu hồi Cửu Đầu Linh Xà, trên mặt mỉm cười.
Trương Tuyết độ Thánh Hoàng thiên kiếp nửa ngày, lập tức yên tĩnh lại, trong chốc lát đã dừng lại.
Vào thời điểm này ánh mắt mọi người nhìn qua người Trương Tuyết, phát hiện nàng sau khi tấn chức Thánh Hoàng thì thân thể được Thiên Linh Thảo thoải mái cùng điều tiết, cho dù dung mạo hay thể chất đều xuất hiện biến hóa cực lớn, thân thể trẻ tuổi hơn rất nhiều, khí chất cũng càng thêm mê người.
Hà Hiển nhìn qua Trương Tuyết, trong ánh mắt toát ra vẻ si mê.
Ý Thiên nhìn qua Trương Tuyết, trong ánh mắt lại tràn đầy ca ngợi và vui mừng.
Đứng ngạo nghễ giữa không trung, Trương Tuyết đầu tiên nhìn qua phía Ý Thiên, ánh mắt ẩn ẩn có nước mắt và nhu tình như nước, muốn chia xẻ tất cả với Ý Thiên.
Nghênh tiếp ánh mắt Trương Tuyết, Ý Thiên mỉm cười vui vẻ, giống như đang muốn ôm ấp nàng, làm cho Ý Thiên rất cao hứng..
Đối với Ý Thiên mà nói, Trương Tuyết cho hắn cảm giác khác với những người khác, mặc dù không có nói bất cứ lời nào, chỉ cần nhìn thấy Trương Tuyết, Ý Thiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tâm tình khoan khoái dễ chịu.
Ý Thiên không rõ đây là tình cảm như thế nào, nhưng Ý Thiên lại biết, chính mình rất ưa thích loại cảm giác này, rất ưa thích ở cùng chỗ với Trương Tuyết.
Không có tình dục, không nói chuyện tình yêu, nhưng lại lẫn nhau quan tâm, lẫn nhau yêu mến.
Loại tỷ đệ thuần khiết này dường như thực rất kỳ diệu, nhưng đây thật là tình tỷ đệ không?
Ý Thiên không biết.
Tấn chức Thánh Hoàng là vinh quang lớn lao, đáng tiếc mọi người ở đây tất cả đều là cao thủ, đối với Trương Tuyết tấn chức cũng không đặt trong lòng.
Trương Tuyết nhìn qua Ý Thiên tươi cười ôn nhu, lập tức quay người bay xuống, trở lại bên cạnh Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính.
Ý Thiên thu hồi nụ cười, sau đó cũng lui về, cũng không có cố ý muốn giết Mạc Thương Huyền, đại điện bình tĩnh.
Lúc này Hỏa Dực Vương Xà giận quá hóa cười, lạnh lùng nói:
- Các ngươi sẽ hối hận.
Hoa Vô Khuyết nói:
- Không cần để ý tới nàng, chúng ta nên tìm đường ra, như vậy sẽ tốt hơn.
Ứng Thải Liên lạnh lùng nói:
- Muốn rời khỏi nơi này cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu như ta đoán không sai, lối ra đã sớm bị đóng lại rồi, trừ phi có người mở nó ra, nếu không cho dù có Vi Tinh Nghi cũng không cách nào ra ngoài đưowjc.
Lời này khiến người ta kinh ngạc, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì Tả Thiên Huệ tới đây cả buổi cũng không có tìm được lối ra, hoặc là do nàng cố lộng huyền hư, hoặc đúng như Ứng Thải Liên đã nói, lối ra đã bị đóng lại.
- Thánh nữ đoán không sai, nơi này quả thực bị người ta đóng lại.
Cao thủ ở đây biến sắc, nhao nhao đưa ánh mắt nhìn qua Hỏa Dực Vương Xà.
- Nói mau, cơ quan mở lối ra ở đâu?
Đối mặt với nhiều cao thủ chất vấn, Hỏa Dực Vương Xà cười lạnh nói:
- Nếu như có cơ quan thì có thể làm khó được các ngươi sao? Không cần phải uổng phí khí lực, phương pháp mở lối ra chỉ có Tử Vong thành chủ biết rõ, hắn từ lúc các ngươi tiến vào cũng đã đóng cửa lối ra, các ngươi không thể còn sống rời đi.
Mạc Thương Huyền cười to nói:
- Các ngươi nên chịu chết đi, ai cũng đừng hòng sống rời khỏi nơi nguyền rủa này, các ngươi phải chết.
Phi Phàm công tử tức giận nói:
- Thời điểm này chọc giận chúng ta, đó là rất ngu xuẩn, biết không?
Ý Thiên lưu ý tình huống bốn phía, lẩm bẩm:
- Nếu như hủy cột trụ trong đại điện, không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng trí mạng với Tử Vong Chi Thành hay không? Đây là Vong Hồn Điện, là tẩm cung của Tử Vong thành chủ, hắn có trốn dưới đất không, hoặc là một góc nào đó?
Hỏa Dực Vương Xà cười lạnh nói:
- Hủy đại điện, các ngươi có thể tìm được lối ra sao?
Ý Thiên cười tà nói:
- Dù sao hiện tại cũng không tìm thấy lối ra, quản nhiều như vậy làm gì.
Tả Tuấn Hi đồng ý nói:
- Nói đúng, trước hủy Vonh Hồn Điện, nói không chừng lối ra tự mở ra.
Lời này có tính lan truyền, không ít cao thủ lo lắng không có lối ra đã rục rịch.
Hỏa Dực Vương Xà vừa tức vừa vội, thần sắc nôn nóng, hiển nhiên Ý Thiên đề nghị đã đánh trúng chỗ hiểm.
Tời điểm này Nam Cung Cảnh Vũ phi thân từ bay lên, đánh một chưởng vào cột đá ở gần, ý đồ đánh gãy nó.
Vào thời khắc này, Ý Thiên cảm giác được trong đại điện đột nhiên xuất hiện khí tức khiến cho hắn cảnh giác.
Trong hư không có giọng nói âm hàn và lãnh khốc vang vọng trong đại điện.
- Lỗ mãng vô tri, không biết lượng sức.
Lời nói còn quanh quản bên tai Nam Cung Cảnh Vũ, chưởng lực đánh vào cột đá, bộc phát hào qang sáng ngời, nhưng mà cột đá không bị gì cả.
Không chỉ như thế, cột đá còn có trận đồ sáng lên, đồng phản lực, công kích đánh bay Nam Cung Cảnh Vũ.
- Người nào giả thần giả quỷ, còn không hiện thân.
Đây là giọng của Nam Cung Tuấn Trì, lộ ra vài phần nộ khí.
Trong đại điện có một tia sương mù màu đen biến hóa thất thường, tản mát ra khí tức quỷ dị, âm trầm, tà ác, lãnh khốc, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, trong nháy mắt biến thành một thân ảnh.
Nhìn kỹ thân ảnh này chính là Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức, trên người của hắn có khí thế tỏa ra khác trước kia quá to lớn.
Đứng trong đại điện, toàn thân Tà Thần công tử tràn ngập tà khí, còn lộ ra từng khí tức tử vong, gò má đầy đặn của hắn bây giờ gầy gò hơn rất nhiều, sắc mặt tái nhợt khiến người ta nhìn ra hắn như có bệnh khó trị.
Trong mắt Cao Tuấn Đức có hai đọa hỏa diễm màu đen bốc cháy, thỉnh thoảng còn tỏa ra hào quang đỏ sậm, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào mặt của hắn.
Lý Nhược Nhiên nhìn qua Cao Tuấn Đức, cau mày nói:
- Kỳ quái, hắn đã tấn thăng làm Vũ Đế, điều này sao có thể?
Sắc mặt Ý Thiên âm trầm, nói khẽ:
- Nguyên nhân rất đơn giản, hắn trong Tử Vong Chi Thành bên này dung nhập Thiên Niên Thi Vương vào trong cơ thể, do đó tấn thăng làm Vũ Đế. Tà Bất Tử Phái bí pháp rất quỷ dị, Cao Tuấn Đức dung hợp Thiên Niên Thi Vương nhưng có lẽ hiện tại còn chưa dung hợp được. Thiên Niên Thi Vương chỉ có một đặc tính, chính là làn da vô cùng cứng rắn. Cao Tuấn Đức dung hợp Thiên Niên Thi Vương cũng kế thừa đặc tính này.
Từ Nhược Hoa trầm ngâm nói:
- Ngươi nói hắn hiện tại có đặc tính đao thương bất nhập sao?
Ý Thiên gật đầu nói:
- Ít nhất binh khí bình thường chẳng thể nào cấu thành uy hiếp với hắn được.
Ngọc Linh Lung nói:
- Bản thân Tà Bất Tử Phái chú trọng tu luyện thân thể, thân thể cứng rắn như thép, được xưng thân thể bất tử. Hôm nay Cao Tuấn Đức dung hợp Thiên Niên Thi Vương, thân thể cứng rắn kinh người, cho dù tiên khí cũng chưa chắc làm gì hắn được.
Mộ Dung Tiểu Dạ phản bác nói:
- Vậy cũng không nhất định, tiên khí cũng chia đẳng cấp, luôn luôn có thứ gây tổn thương cho hắn, nếu không hắn chẳng phải thiên hạ vô địch sao?
Vệ Thiên Minh cười hắc hắc nói:
- Cường độ thân thể cứng rắn dùng được cái rắm, trực tiếp tiến hành công kích nguyên thần đồng dạng cũng có thể lấy mạng của hắn mà!
Cao Tuấn Đức cười lạnh nói:
- Vậy sao? Nếu không ngươi thử xem.
Vệ Thiên Minh nụ cười giả tạo nói:
- Không vội, muốn đối phó ngươi không chỉ có mình ta, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Phi Phàm công tử nhìn qua Cao Tuấn Đức, trầm giọng nói:
- Ngươi và Tử Vong Chi Thành có quan hệ như thế nào?
Cao Tuấn Đức ngạo nghễ nói:
- Quan hệ rất thân mật, Tử Vong Chi Thành có thể nói là lãnh địa của Tà Bất Tử Phái chúng ta.
Hoa Vô Khuyết chất vấn:
- Vậy ngươi cùng Tử Vong thành chủ có quan hệ như thế nào?
Cao Tuấn Đức cười nói:
- Tử Vong thành chủ chính là thái sư tổ của Tà Bất Tử Phái, đáp án như vậy đã đủ rõ ràng chưa?
Hoa Vô Khuyết khẽ nói:
- Có cái gì không dậy nổi, không phải chỉ là một lão bất tử của Tà Bất Tử Phái sao?
Cao Tuấn Đức thu nụ cười lại, lãnh khốc nói:
- Dám vô lễ với thái sư tổ, tất cả giết không tha.
Hoa Vô Khuyết khinh thường nói:
- Khoác lác ai không nói được, người nói mà làm được rất ít.
Trong đại điện, cao thủ cấp Vũ Đế tính cả Cao Tuấn Đức đã là chín người.
Tuy tu vị của Hoa Vô Khuyết không bằng Cao Tuấn Đức, nhưng mà cũng không có nghĩa là hắn sợ.
Vũ Đế Vương Phi Dật bên cạnh Ứng Thải Liên đánh giá Cao Tuấn Đức, hỏi:
- Nghe nói lối ra ở đây đã đóng lại rồi, ngươi có phương pháp mở không?
Cao Tuấn Đức khẽ nói:
- Ta tự nhiên biết rõ, chỉ cần các ngươi quy thuận ta, ta sẽ cho các ngươi con đường sống. Nếu không, ai cũng đừng mongcòn sống ra ngoài.
Ứng Thải Liên lãnh đạm nói:
- Cuồng vọng, ngươi cho rằng mình tấn chức Vũ Đế là rát cao? Dùng tu vị trước mắt của ngươi, chết ở nơi này nòoài tám thành, ngươi còn không biết sống chết.
Ứng Thải Liên cũng không phải nói ngoa, dù sao cao thủ cấp Vũ Đế trong điện còn đông, cho dù Hỏa Dực Vương Xà có được thực lực Vũ Đế và liên thủ với Cao Tuấn Đức, bên bọn chúng chỉ có hai người mà thôi, căn bản không cách nào tranh phong với các Vũ Đế ở đây.
Đặc biệt là Câu Hồn Ma Địch, đây là tồn tại trong truyền thuyết, cũng không thể nào kém hơn Tử Vong thành chủ.
Ở đây rất nhiều Vũ Đế luận thực lực và uy vọng, chỉ sợ không có người nào kém.
Nhíu mày, Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức khẽ nói:
- Đây chính là Tử Vong Chi Thành, các ngươi không nên quên.
Nam Cung Tuấn Trì cười lạnh nói:
- Tử Vong Chi Thành thì như thế nào, nếu ngươi không đi ra được, kết quả chỉ là đường chết.
Vì rời khỏi Tử Vong Chi Thành, trong đại điện rất nhiều thế lực trong vô hình mang đầu mâu chỉ vào Cao Tuấn Đức.
Hỏa Dực Vương Xà mang theo Mạc Thương Huyền đi tới bên cạnh Cao Tuấn Đức, cười quái dị, cả đại điện lập tức lay động, bốn mươi tám cây cột bắt đầu lay động, hiển nhiên đã bị lực lượng nào đó điều khiển.
Khi cột trụ di động, khí lưu trong đại điện sinh ra biến hóa cực lớn, vô số tử vong chi khí tràn ngập bốn phía, lệ quỷ hư ảo không ngừng hiện ra chung quanh.
Gió lạnh gào thét, quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, Vong Hồn Điện bây giờ mới xứng với tên của mình.
Với tư cách trung tâm của Tử Vong Chi Thành, hung danh của Vong Hồn Điện rất rõ ràng, cấm pháp một khi mở ra chính là thiên hôn địa ám, quỷ khóc thần gào thét, làm cho người ta khó phân biệt được
Đến lúc này các lộ cao thủ toàn lực phòng ngự, có ít người né tránh, có ít người đứng bất động, toàn lực căng kết giới.
Ý Thiên mở cấm pháp ra, lại bắt liên lạc với Trương Tuyết bắt, bảo nàng mang theo Âm Thiên Chính cùng Hà Hiển đi tới bên cạnh, cùng tiến vào kết giới phòng ngự.
Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên liên thủ phòng ngự, Nam Cung Tuấn Trì dẫn cao thủ Thánh Hoàng dưới trướng tới bên người, mật thiết lưu ý biến hóa trong đại điện, trù tính kết sách đối ứng.
Liệt Hỏa Đế Quốc năm đại cao thủ đứng thành một vòng, bao quanh Tả Thiên Huệ vào bên trong, Dương Mục cùng Nghiêm Tu Vũ hai đại Vũ Đế một đông một tây, căng kết giới phòng ngự ra.
Còn lại Câu Hồn Ma Địch, Vệ Thiên Minh, Tả Tuấn Hi, Hắc Vũ bốn người, bọn họ làm ra phản ứng khác nhau.
Tả Tuấn Hi di động rất nhanh, áp dụng sách lược né tránh. Hắc Vũ bay lên trời vỗ cánh lớn, hình thành khí lưu bảo hộ bản thân.
Câu Hồn Ma Địch đứng ngạo nghễ không động đậy, thần sắc lạnh lùng.
Vệ Thiên Minh phản ứng vô cùng cổ quái, vòng cổ khô lâu trên cổ lóe sáng, trong từng khôi lâu nhỏ có tia chớp bắn ra, cắn nuốt quỷ ảnh bay múa trong đại điện.
Nhìn từ đằng xa, chỉ thấy vòng cổ khô lâu trên cổ Vệ Thiên Minh đang tự động xoay tròn, hơn nữa đang lóe sáng, biến lớn, cho người ta cảm giác quỷ dị.
Tàn Thức U Hồn Tông chính là đứng đầu trong ba tà phái của Nam Dương, uy danh còn trên cả Tà Bất Tử Phái, am hiểu công kích tinh thần, ở phương diện tinh thần có thành tựu cực cao.
Trước mắt Vong Hồn Cấm Pháp đã khởi động, vô số vong linh ẩn chứa cực âm chi khí, ăn mòn cao thủ trong đại điện.
Những âm hồn này đều có ý thức của mình, đối có uy hiếp rất lớn với người khác, thế nhưng mà đối với cao thủ Tàn Thức U Hồn Tông mà nói nó chỉ là đồ chơi con nít, căn bản không đáng nhắc tới.
Qua não của Tàn Thức U Hồn Tông chính là tà khí, do vô số đầu lâu chứa nguyên thần của Vũ Hoàng luyện chế mà thành, so với những vong hồn hư hư thật thật này quả thực mạnh hơn trăm ngàn lần.
Lúc vong hồn và qua não gặp nhau chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, không ngừng bị qua não thôn phệ, do đó lớn mạnh uy lực của qua não.
Ma dịch trong tay của Câu Hồn Ma Địch chính mà khí, cũng có được năng lực này, có tính chấn nhiếp cực mạnh với đám vong hồn đang bay múa, khiến chúng nó căn bản không dám tới gần.
Nam Cung Tuấn Trì chọn dùng lửa cháy mạnh phòng ngự bản thân, màn lửa đỏ rực hiện ra, dễ dàng thiêu cháy vong hồn.
Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên bên kia bị kết giới phong kín toàn bộ, không bị vong hồn ảnh hưởng.
Ý Thiên bên này tình huống đặc biệt, vốn Ý Thiên sáu người, tăng thêm Lý Nhược Nhiên, Chư Cát Đằng Huy cùng với Trương Tuyết, Hà Hiển, Âm Thiên Chính biến thành mười một người, trở thành thế lực đông nhất trong đại điện.
Vì cân nhắc an toàn, Ý Thiên tế ra tiên khí Hồng Vân Tráo ngăn cách đám đông với bên ngoài.
Trong khu vực đặc biệt, Chư Cát Đằng Huy cùng Hà Hiển đang thảo luận tình thế trước mắt.
- Cao Tuấn Đức mở cấm pháp, cảm giác có chút khác thường. Tuy trong đại điện có vô số vong hồn, nhưng đối với mọi người ở đây mà nó ít có uy hiếp gì, hắn làm như vậy chẳng phải uổng phí khí lực? Hoặc là nói, Cao Tuấn Đức đang che dấu tai mắt mọi người, có mục đích khác?
Nghe được Hà Hiển phân tích, Chư Cát Đằng Huy tán thành.
- Việc này xác thực cổ quái, cấm pháp sương mù kia chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Trương Tuyết nhắc nhở:
- Không nên khinh địch, nói không chừng Cao Tuấn Đức có ý như thế, trước tiên khiến chúng ta lơ lỏng cảnh giác, sau đó lại phát động tập kích bất ngờ, từ đó đạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Lan Hinh nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Thiếu gia, ngươi thấy thế nào?
Ý Thiên cười nói:
- Bọn họ nói đều đúng, chúng ta trước mắt không biết dụng ý của Cao Tuấn Đức, bởi vậy trong đó có một loại khả năng xảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]