🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nam Cung Cảnh Vũ thân thể lay động, tức giận gầm nhẹ kể rõ hắn tao ngộ trọng thương, ánh mắt tỏ khắp ảm đạm, xuất hiện chỗ trống ngắn ngủi.

Đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn làm cho Khúc Lục và Lan Hinh cảm thấy khiếp sợ, hai người còn chưa có lấy lại tinh thần, Ý Thiên đã trở về tại chỗ, Nam Cung Uyển Nghi cũng bỗng nhiên đứng lên, tràn đầy vô biên tức giận.

"Nam Cung Cảnh Vũ, ngươi dám dùng Tàn Thức U Hồn Tông Qua Não đến ám toán ta, ngươi quả thực không thể tha thứ!"

Nam Cung Uyển Nghi âm thanh lạnh như băng đè xuống tiếng kêu thảm thiết trong Thiên Phong Các, cũng làm cho Khúc Lục và Lan Hinh minh bạch là chuyện gì xảy ra.

Nam Cung Cảnh Vũ đứng vững thân thể, ánh mắt vừa sợ vừa giận, thần sắc trên mặt biến ảo bất định, trầm giọng nói: "Uyển Nghi, đây là hiểu lầm, ta cũng không biết cái vòng tay hắc tinh này dấu diếm huyền cơ."

Nam Cung Uyển Nghi cả giận nói: "Ngươi không biết, ngươi quả thực nói hưu nói vượn."

Nam Cung Cảnh Vũ nhìn Nam Cung Uyển Nghi, phẫn nộ khuôn mặt cơ thể run rẩy không thôi, trong lòng tức giận, thoáng phân tích liền rõ ràng là Ý Thiên phá hủy chuyện tốt của mình, điều này làm cho hắn hận không thể đem Ý Thiên lăng trì xử tử.

Nhưng mà lập tức tưởng tượng, Nam Cung Cảnh Vũ lại tâm thần chấn động, Ý Thiên chính là một Võ Tôn, có thể phát ra ý niệm công kích đáng sợ như vậy, rốt cuộc trên người của hắn cất dấu bí mật như thế nào?

"Đừng nóng giận, đây tuyệt đối là hiểu lầm, ta dám thề với trời.

Nam Cung Uyển Nghi cười lạnh nói: "Thề đối với loại người như ngươi mà nói, giống như là đánh rắm. Nam Cung Cảnh Vũ ngươi nhớ kỹ, chuyện lúc này sẽ không chỉ như vậy, ngươi cứ đợi đến lúc phải hối hận đi."

Vứt xuống dưới những lời này, Nam Cung Uyển Nghi liền dẫn Ý Thiên, Lan Hinh, Khúc Lục ba người, phẩy tay áo bỏ đi.

Nam Cung Cảnh Vũ không có ngăn cản, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, căm hận nói: "Đi đem tất cả chi tiết về Nam Cung Phi Vũ tra rõ ràng, ta muốn tự xé xác thằng nhóc này!"

Trực tiếp từ Thiên Phong Các bay ra, Nam Cung Uyển Nghi tràn đầy tức giận điều này làm cho Khúc Lục không dám nhiều lời, nhưng mà không rõ lúc ấy xảy ra chuyện gì.

Trong nháy mắt, một chuyến bốn người rời xa Thất Bảo Lâu Nam Cung Uyển Nghi thả chậm tốc độ, cũng thu hồi nộ khí quanh thân.

Khúc Lục nhìn Nam Cung Uyển Nghi, nói khẽ: "Lâu chủ, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Nam Cung Uyển Nghi lạnh lùng nói: "Nam Cung Cảnh Vũ mượn cớ tặng vòng tay hắc tinh, trên thực tế đó là Tàn Thức U Hồn Tông Qua Não, có năng lực ý niệm công kích cực kỳ đáng sợ, có thể vào xâm nguyên thần ý thức người khác, do đó đánh chết hoặc là khống chế, lúc nãy nếu không phải Phi Vân phát giác chúng ta sẽ thua tại tay Nam Cung Cảnh Vũ."

Khúc Lục kinh ngạc nhìn Ý Thiên, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin.

Lan Hinh nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân bị Qua Não đánh lén, thân thể không sao chứ."

Nam Cung Uyển Nghi khẽ thở dài: "Nguyên thần nhận lấy một ít thương tổn, nếu không ta cũng sẽ không cứ như vậy buông tha Nam Cung Cảnh Vũ."

Thì ra trong nháy mắt Ý Thiên linh bút Quy Tịch đánh nát hai cái Qua Não, chúng nó phản kích phút cuối, trong nháy mắt kéo cao tần suất chấn động ý thức, làm cho đại não Nam Cung Uyển Nghi nhận lấy chấn động kịch liệt, nguyên thần ý thức cũng bị ảnh hưởng thật lớn.

Ý Thiên âm thầm dò xét tình huống Nam Cung Uyển Nghi một chút, an ủi: "Tỷ tỷ đừng lo lắng tu dưỡng vài ngày có thể khôi phục."

Nam Cung Uyển Nghi nhìn Ý Thiên, vuốt cằm nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."

Vung tay lên, thời không nhảy lên, một chuyến bốn người trong nháy mắt liền biến mất.

Gió nhẹ khẽ vuốt, hương hoa như khói.

U tĩnh tiểu viện, tiếng đàn như mộng.

Nam Cung Vân ngồi ở trong đình, nhìn Tiêu Minh Nguyệt đánh đàn, trên khuôn mặt treo nụ cười hạnh phúc.

Đêm qua, Nam Cung Vân rốt cục tròn mộng, và Tiêu Minh Nguyệt hai cây cùng mọc, cá nước giao hòa.

Sáng nay, Tiêu Minh Nguyệt mới là cô dâu có vẻ kiều mỵ phá lệ, toàn thân tản mát ra hương thơm mê người, trên khuôn mặt tràn đầy vui sướng và hạnh phúc.

Hai mươi năm chia lìa, nay đã gặp lại, phần thâm tình này một đêm vui mừng sao có thể thỏa mãn?

Tiếng đàn như nước, dây đàn nhảy lên, âm luật vui sướng kể rõ khoái hoạt trong lòng Tiêu Minh Nguyệt.

Lúc này, một hồi bước chân dồn dập đánh vỡ một màn tốt đẹp này.

Tổng quản Trần Phúc vội vàng đến, vội vàng nói: "Lão gia, có khách quý, phu nhân nói người ngay lập tức đi một chuyến."

Nam Cung Vân có chút không muốn, hướng về phía Tiêu Minh Nguyệt cười cười, dặn dò: "Ngươi nghỉ ngơi trước, chút nữa ta trở về tiếp tục nghe ngươi gảy đàn."

Tiêu Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp hồng nhuận phơn phớt ánh sáng, so với dĩ vãng nhiều hơn một phần vũ mị, thiếu một phần lạnh lùng.

Nam Cung Vân đứng dậy đi theo Trần Phúc, Tiêu Minh Nguyệt lẳng lặng ngồi ở trong trường đình, trên khuôn mặt hiện ra tươi cười, như là lâm vào trong hồi ức.

Sau nửa ngày, Tiêu Minh Nguyệt tỉnh lại, nhìn bốn phía, không thấy Nam Cung Vân trở về, trong lòng không khỏi bay lên một cỗ phiền não, giống như sắp phát sinh gì đó.

Suy nghĩ chỉ chốc lát, Tiêu Minh Nguyệt đứng dậy, đi đến đại sảnh.

Chỉ chốc lát, Tiêu Minh Nguyệt đến đại sảnh, chỉ thấy Tổng quản Trần Phúc té trên mặt đất, trong miệng máu tươi vẩy ra, ý thức đã bắt đầu tan rã, đến tình trạng hấp hối.

Tiêu Minh Nguyệt sắc mặt kinh biến, nhanh chóng vọt tới bên người Trần Phúc, tay trái nhẹ nhàng đặt ở trên lưng của hắn, liên tục không ngừng mang nguyên lực đưa vào trong cơ thể Trần Phúc, duy trì tánh mạng của hắn.

"Tổng quản, đây là có chuyện gì, lão gia và đại nhân đâu?"

Trần Phúc mở mắt ra thấy Tiêu Minh Nguyệt, suy yếu nói: "Lão gia cùng phu nhân bị người Thượng Quan Thế Gia Phi Vân Thành bắt đi, ngươi nhanh đi Phi Vân Thành tìm thiếu gia."

Tiêu Minh Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc, truy vấn: "Người Thượng Quan Thế Gia tại sao muốn bắt lão gia và phu nhân đi?"

Trần Phúc thấp giọng nói: "Bọn họ nói thiếu gia giết Thượng Quan Thế Gia Nhị công tử, bọn họ là tới tìm thù. . . Ngươi. . . Ngươi nhanh đi Phi Vân Thành tìm thiếu gia, đừng. . . đừng động ta."

Tiêu Minh Nguyệt chần chờ một chút, lập tức buông lỏng tay trái ra.

Bởi vì trong nội tâm nàng rõ ràng Trần Phúc tu vi quá thấp, thương thế quá nặng, đã không còn chút sức lực xoay chuyển trời đất nào.

Nhanh chóng trở lại trong trường đình, Tiêu Minh Nguyệt ôm lấy mộc cầm bay lên trời, thẳng đến Phi Vân Thành.

Tiêu gia Nhị tiểu thư, Tiêu Minh Nguyệt tự nhiên nghe nói qua Phi Vân Thành Thượng Quan Thế Gia, biết rõ đó là Huyền Hoàng thế gia, người bình thường căn bản không dám trêu chọc.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, người yêu bị bắt, nàng liều mạng cũng nhất định phải nghĩ cách cứu viện.

Chỉ là Tiêu Minh Nguyệt trong lòng rõ ràng, lúc này đây đối thủ quá mức cường đại, trong nội tâm nàng không có một chút nắm chắc, chỉ một tấm lòng yêu thương chấp nhất.

Từ trong miệng Nam Cung Vân, Tiêu Minh Nguyệt minh bạch Nam Cung Phi Vũ trước mắt hẳn là ở trong phủ Nam Cung Uyển Nghi.

Phải tìm được Nam Cung Phi Vũ, cầu được Nam Cung Uyển Nghi ra mặt, cứu người liền có nắm chắc rất lớn.

Hai mươi năm này, Tiêu Minh Nguyệt vì tránh né Nam Cung Liệt, bốn phía bôn tẩu, đã từng tới Phi Vân Thành, cũng học được rất nhiều.

Khi tới gần Phi Vân Thành, Tiêu Minh Nguyệt dừng bước, thoáng thay đổi cách ăn mặc một chút, che dấu xinh đẹp dung mạo, cùng với phần khí độ ưu nhã cao quý.

Nhìn Phi Vân Thành giống như cự thú, Tiêu Minh Nguyệt trong mắt để lộ ra vẻ kiên định.

Mặc kệ việc này hung hiểm cỡ nào, nàng nhất định phải cứu Nam Cung Vân và Bạch Phong ra.

Mang tâm tình nặng nề, Tiêu Minh Nguyệt bước lên một cái con đường hoàn toàn mới.

Lúc này đây hành trình Phi Vân Thành, đối với nàng mà nói ý vị như thế nào?

Nàng đến, sẽ mang đến cho Ý Thiên cái gì?

Trở lại Duệ Phong Lâu, Nam Cung Uyển Nghi phân phó Khúc Lục tăng mạnh đề phòng, mật thiết lưu ý động tĩnh Phi Vân Thành, không thể buông tha dấu vết nào.

Khúc Lục đáp một tiếng, lập tức rời đi, Nam Cung Uyển Nghi thì mang theo Ý Thiên và Lan Hinh đi tới lầu ba mươi sáu.

Ngồi ở trên mặt ghế, trong ánh mắt Nam Cung Uyển Nghi toát ra một tia mệt mỏi.

Mấy năm này, Nam Cung Uyển Nghi một mình trấn giữ Duệ Phong Lâu, tùy thời tùy chỗ đều đề phòng người bên ngoài tính toán và âm mưu, dưỡng thành tính cách lạnh lùng và cảnh giác.

Cuộc sống như vậy thật ra rất vất vả, chỉ là ai biết rõ chứ?

Coi Nam Cung Uyển Nghi kiệt xuất và lãnh ngạo, nàng há sẽ hướng về người tâm sự?

Lan Hinh đi đến sau lưng Nam Cung Uyển Nghi, bàn tay nhỏ bé mát xa vai của nàng, ôn nhu nói: "Chủ nhân đừng quá buồn phiền, Hinh Nhi nguyện ý vì ngươi phân ưu."

Nam Cung Uyển Nghi toàn thân buông lỏng, ánh mắt kỳ dị nhìn Ý Thiên, nói khẽ: "Ngươi không muốn nói gì sao?"

Ý Thiên phức tạp cười, rõ ràng hàm nghĩa lời này của Nam Cung Uyển Nghi, chỉ là hắn có thể nói cái gì?

"Có một số việc, không cần phải nói quá nhiều."

Nam Cung Uyển Nghi sóng mắt khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: "Một người nếu lưng đeo quá nhiều bí mật, lòng của hắn sẽ rất khổ."

Ý Thiên cẩn thận nhận thức lời nói này, tựa hồ có một chút đạo lý như vậy.

Chỉ là như vậy thì tính sao?

Hắn cho dù biết rõ, cũng không thể tránh được.

"Tỷ tỷ cảm thấy trên người của ta có dấu quá nhiều bí mật?"

Nam Cung Uyển Nghi tập trung hai mắt Ý Thiên, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Ý Thiên lại cười nói: "Đúng vậy, trên người của ta xác thực đeo không ít bí mật. Mà chút ít bí mật như vậy, nhiều khi giúp ta biến nguy thành an."

Lan Hinh yêu kiều nói: "Thiếu gia không muốn cùng ta chia xẻ những bí mật này ư?"

Ý Thiên nghe vậy, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười cổ quái, trầm ngâm nói: "Thật ra những bí mật này ta cũng nói không rõ ràng, ta chỉ là biết rõ có liên quan tới Kỳ Lân Thánh Quả, nhưng cụ thể là cái gì, ta lại nói không nên lời."

Nam Cung Uyển Nghi hỏi: "Ý niệm của ngươi có thể tránh Qua Não ngăn chặn tiến vào ý thức của ta, nói rõ cấp độ ý thức chấn động của ngươi cực kỳ kinh người, thậm chí đã đạt tới trình độ vượt qua Thánh Hoàng cao thủ. Tồn tại như vậy đặt ở Đạo Châu và Phật Châu còn không coi vào đâu, nhưng ở Nam Dương khối thổ địa này cũng cực kỳ hiếm thấy."

Ý Thiên thản nhiên nói: "Ở phương diện tinh thần ý thức lĩnh vực, ta xác thực mạnh người khác hơn rất nhiều. Đó là biến cố sau khi ta đã bị lạc ở rừng rậm, mới dần dần phát hiện. Lại nói tiếp, còn phải cảm tạ người cứu ta, là hắn cải biến cuộc đời của ta."

Nam Cung Uyển Nghi cau mày nói: "Vậy sao? Có cơ hội ta cũng muốn gặp lại người cứu ngươi."

Ý Thiên cười khổ nói: "Ta cũng muốn gặp lại hắn, có thể sẽ biết hắn là ai ."

Lan Hinh chen miệng nói: "Chủ nhân, trước tam đại tà phái ngươi nói, còn có cái gì Qua Não, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Nam Cung Uyển Nghi lạnh nhạt nói: "Nam Dương có tam đại tà phái, lịch sử đã lâu, Nam Cung Thế Gia và Huyền Dương Cung từng nhiều lần phái ra cao thủ muốn tiêu diệt, nhưng cuối cùng cũng không có thành công."

Ý Thiên hiếu kỳ nói: "Có thể ở dưới sự áp chế của Nam Cung Thế Gia và Huyền Dương Cung sống sót, tam đại tà phái này thật đúng là không đơn giản. Không biết chúng có những đặc điểm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.