Chương trước
Chương sau
“Động thủ.”
Thấy Nam Cung Trường Minh khởi xướng công kích, Nam Cung Kiến Nghiệp ra lệnh một tiếng, năm đại cao thủ còn lại đồng thời xuất kích, chi cướp đoạt tiên cơ.
Từ Nhược Hoa thấy thể, định ra tay giúp Ý Thiên, lại bị Ý Thiên
“Không cần lo lắng, mấy con bọ chó còn chưa đến lượt ta ra tay.”
Đứng ngạo nghễ bất động, Ý Thiên không có chút ý tứ né tránh hoặc là đánh trả, cứ không nhúc nhích nhìn kẻ địch như vậy, điều này làm Từ Nhược Hoa rất khó hiểu.
Nam Cung Trường Minh cả giận nói: “Cuồng vọng, xem ta một chưởng diệt ngươi.”
Hai bên cách nhau chẳng qua mấy trượng, lấy thực lực võ tôn của Nam Cung Trường Minh trong nháy mắt liền có thể áp sát, lại ngoài ý muốn ở toong nháy mắt Nam Cung Trường Minh bay lên không lao lên xảy ra.
Một khấc đó, Nam Cung Trường Minh chỉ cảm thấy trước mắt chồng chất bóng cây.
“Đây là chuyện gì?”
Nam Cung Trường Minh chấn động, chém ra một chưởng chưa thu hồi, ngọn lửa đỏ đậm đánh trúng những Cây cối kia, nhưng lại bị một cô lực lượng kỳ diệu ngự đến một bên.
Cùng lúc đó, bọn năm người Nam Cung Kiến Nghiệp cũng đã gặp sự việc tương tự, trước mắt ý Thiên đột nhiên không thấy nữa, bóng cây lay động dày đặc bất định, cho người ta một loại cảm giác đặt mình trong ảo cảnh.
Đột nhiên ngoài ý muốn làm bọn sáu người Nam Cung Kiến Nghiệp trong đó.
“Thật kỳ quái, tiểu tử đó sao có thể thoáng cái đã không còn bóng
Nam Cung Kiếm Anh nhìn chung quanh, trên mặt nổi lên không cam lòng.
Nam Cung Hoa Dã trầm giọng nói: “Chúng ta hiện tại tựa như đã tiến vào trận thế nào đó, trước mất chứng kiến không nhất định chân thật, cần phải nghĩ cách phá giải.”
Nam Cung Kiến Nghiệp vẻ mặt âm trầm, hắn đang phát ra sóng dò xét chặt chẽ lưu ý tình huống chung quanh, nhưng lại chưa tìm được bất cứ tin tức hữu dụng nào.
Điều chỉnh tần suất sóng dò xét, Nam Cung Kiến Nghiệp mở rộng phạm vi tỉm kiếm, sóng dò xét vô hình ở chung quanh sáu người xem xét từng tầng một, lại luôn chịu một cỗ hạn chế vô hình.
Từ Nhược Hoa đứng ở cạnh Ý Thiên, nàng nhìn thấy lại là một màn cảnh tượng khác.
Chỉ thấy cây cối trong rừng nhanh chóng di động, cây ngang thành rừng, vậy mà biến thành một cái trận thế, đem bọn sấu người Nam Cung Kiến Nghiệp vây ở toong trận.
Tỉnh huống như vậy Từ Nhưọ^Moayẫn là lần đầu tiên gặp được, “Điều này sao có thể, quả thực làm người ta không thể tin được.”
Ý Thiên cười nói: “Phàm có sở tương, đều là vô căn cứ.”
Từ Nhược Hoa kinh ngạc nói: “Vô căn cứ?”
Ý Thiên gật đầu cười, không nói nhiều, mà là âm thầm cùng cây cối hoa cỏ chung quanh câu thông trao đổi, mượn dùng Ất mộc chi lực để sử dụng cây cối trong rừng, phối hợp sở học của bản thân, bày ra một cái Ất Mộc trận pháp.
Đây là trận pháp lúc trước Thu Diệp truyền thụ Ý Thiên, nay vừa lúc
Người bình thường bày trận, cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước đó.
Ý Thiên bởi vỉ tinh thông Vạn Vật Vô Cực, biết được huyền bí của thiên địa bổn nguyên, ý thức có thể câu thông vạn vật, bởi vậy bày trận mười phần dễ dàng.
Đây là ưu thế của Ý Thiên, người bình thường căn bản không thể lý
Sau khi kinh ngạc, Từ Nhược Hoa hỏi: “Kế tiếp ngươi tính thu thập
Ý Thiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng ta thu thập bọn họ như thế nào?”
Từ Nhược Hoa chần chờ một chút, khẽ thở dài: “Việc đã đến nước này, không giết bọn họ cũng không được.”
Ý Thiên thuận miệng nói: “Vậy thì giết bọn họ.”
Chợt lóe rồi biển mất, Ý Thiên trong nháy mắt đã mất bóng dáng, tiến vào Át Mộc kỳ trận.
Đến lúc đó đám người Nam Cung Kiến Nghiệp thấy hoa mắt, bóng người Ý Thiên liền xuất hiện.
Sáu người cả kinh, trao đổi nhau một cái ánh mắt, lập tức bắn lên, từ sáu phương hướng hướng tới Ý Thiên lao tới.
Cười ngạo nghễ, quanh thân Ý Thiên hội tụ quang hoa, ngọn lửa đỏ đậm nhìn như mây đỏ, trên thực tế đang lấy tần suất mỗi nháy mắt nhảy lên chín ngàn lần đang chấn động tốc độ cao.
Đây là tần suất nguyên lực chấn động hữu hình, nếu vô ý chạm đến, sẽ nháy mắt bị xé nát, có lực sát thương rất mạnh.
Ý Thiên ở sau khi giết Nam Cung Chính Hào, thực lực có tăng lên rất lớn, trực tiếp cắn nuốt hấp thụ toàn bộ uy lực của Nộ Hỏa quyết, tần suất nguyên lực chấn động đạt tới trình độ cao cấp võ tôn, dung lượng nguyên lực cũng tăng thêm tới một vạn hai ngàn luồng.
Một điểm này, đám người Nam Cung Kiến Nghiệp cũng không mười phần hiểu biết, bọn họ tự nhận liên thủ một kích đủ để đánh bại Nam Cung Phi Vũ, bởi vậy không chút nào sợ hãi.
Ý Thiên nhìn sáu người, đáy mắt bày biện ra sáu đoàn quang vân màu sắc khác nhau.
Những màu sắc này đại biểu cho tần suất nguyên lực dao động trong cơ thể sáu người, bởi vì khác nhau cho nên tồn tại khác biệt, bày biện ra màu sắc khác nhau.
Trong sáu người, Nam Cung Kiến Nghiệp chính là trung cấp võ tôn, tần suất nguyên lực dao động trong cơ thể cao nhất, biến hóa nhanh nhất, đạt tới mỗi nháy mắt tám ngàn bốn trăm sáu mươi tám lần, số lượng nguyên lực là bốn ngàn tám trăm luồng.
Năm người khác chính là sơ cấp võ tôn, tần suất nguyên lực chấn động ở giữa năm ngàn tới bảy ngàn, số lượng nguyên lực ở trên dưới bốn ngàn luồng.
Khi sáu người tới gần Ý Thiên, chạm đến quang giới phòng ngự ngoài thân Ý Thiên, một màn làm người ta ngạc nhiên đột nhiên xảy ra.
Một khắc đó, trên quang vân đỏ đậm ngoài thân Ý Thiên rõ ràng bày biện ra bóng sáu người, bọn họ giống như đã tiến vào một cái thế giới kì huyễn, bị quang vân đỏ đậm cắn nuốt.
Quang vân đó vô biên vô hạn, sáu người sau khi tiến vào giống như đá ném vào biển, mặc bọn họ giãy dụa như thế nào, cũng không cách nào thoát vây.
Hơn nữa, quang vân này có khu vực khác nhau, đặc điểm tần suất khác nhau, cực có châm chích.
Mới đầu công kích, đám người Nam Cung Kiến Nghiệp chưa nghĩ đến sẽ là kết cục như vậy, bởi vì cho dù là gặp võ hoàng tu vi so với mình cao hơn một cấp bậc, cũng tuyệt sẽ không xuất hiện loại tình hình này.
Nhưng Ý Thiên khác với người thường, hắn tu luyện Vạn Vật Vô Cực không gì không làm được, phương thức công kích cùng phòng ngự cũng là không thể tưởng tượng, không thể dùng lẽ thường suy luận.
Một lần này, Ý Thiên cũng là lớn mật thử, quang giới phòng ngự ngoài thân hơi sửa trước đây đạn (bắn),chấn (rung),ngự (điều khiển),biến thành hút, hóa (tan),vây.
Phòng ngự quang giới tên như ỹ nghĩa, chỉ ở phòng ngự ngoại lực xâm nhập, giống như đem ngoại lực bắn ra, rung ra, hoặc là điều khiển đến một bên.
Nhưng Ý Thiên một lần này phản đi đường khác, điều chỉnh tần suất quang giới phòng ngự, đem bọn sáu người Nam Cung Kiến Nghiệp trực tiếp hút vào trong phòng ngự quang giới, vây khốn hẳn lên.
Phòng ngự quang giới ngoài thân Ý Thiên nhìn như một tầng mây đỏ, trên thực tể chính là chín ngàn tầng nguyên lực liệt hòa gấp khúc mà thành, giữa môi một tầng nguyên lực đều có khe hở, chẳng qua nhỏ bé vô cùng, mắt thường không thể phân biệt.
Một lần này, bọn sáu người Nam Cung Kiến Nghiệp, Nam Cung Kiếm Anh liên thủ một kích, vốn tính đánh nát phòng ngự kết giới ngoài cơ thể Ý Thiên, làm thân thể Ý Thiên bị thương nặng.
Nhưng ai nghĩ Ý Thiên điều chỉnh tần suất phòng ngự quang giới, kéo dài khe hở giữa mỗi một tầng phòng ngự, trực tiếp đem sáu người cắn nuốt vào.
Bởi vỉ tu vi chênh lệch, đám người Nam Cung Kiến Nghiệp tuy phát giác không đúng, lại cũng tỉnh ngộ quá trễ.

Đợi lúc sáu người ý thức được tình huống không ổn, Ý Thiên đã bắt đầu một vòng điều chỉnh tần suất mới, trực tiếp áp súc khe hở giữa môi một tầng nguyên lực.
Cứ như vậy, đám người Nam Cung Kiến Nghiệp liền giống như tu di nạp giới tử, tiến vào một cái thế giới vi mô.
Ý Thiên căn cứ tần suất nguyên lực chấn động trong cơ thể sáu người khác nhau, có châm chích điều chỉnh tần suất khu vực, trực tiếp rút lấy tu vi cả đời của sáu người, hòa vào trong phòng ngự kết giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.