Chương trước
Chương sau
Ác mộng...

Đây là ác mộng đáng sợ nhất mà hắn trải qua trong đời.

Hắn quên Đồng Tâm, quên tỷ tỷ, quên Tuyết Nhi... quên toàn bộ.

Thế giới trống rỗng và tối đen, ý thức hắn không biết đã yên lặng bao lâu, rốt cuộc, hắn bỗng nhiên bắt đầu cảm giác được ý thức của mình. Trong một khắc khôi phục ý thức, hắn sợ hãi về trí nhớ... Làm cho hắn mừng rỡ như điên là hắn vẫn nhớ rõ Ngưng Tuyết như cũ, nhớ rõ Đồng Tâm... Nhớ rõ Thổ Hoàng Châu đã chỉ dẫn hắn tới đáy biển tây, tìm được loại thực vật mà năm đó Bắc Đế thả xuống...

Trí nhớ không bị mất... Đó chỉ là một ác mộng đơn thuần thôi sao?

Nhưng bên trong trí nhớ cũng tồn tại nỗi sợ hãi việc trí nhớ bị bóc ra... Hay là trí nhớ của mình đã bị tước đoạt rất nhiều, trí nhớ của mình đã không thể nhớ lại.

Ý thức tiếp tục sống lại, hắn bắt đầu khôi phục thính giác cùng xúc giác... Hắn cảm giác được thanh lương dưới thân, đó là cảm giác nằm trên một nơi thật mềm và dày, loại cảm giác này làm cho hắn nghĩ tới bờ biển hải sa. Nhưng lập tức, hắn tập trung chú ý đến trên người, nơi đó truyền đến là một loại xúc giác ấm áp thực nhu thực nhuyễn, có cái gì đang dán tại nơi đó, cái loại xúc giác này, giống như là một cô gái ôn nhu mềm mại... Mà một cỗ lực lượng ấm áp vừa như quen thuộc vừa giống như xa lạ từ nơi đó tràn đầy... Nguồn truyện: Truyện FULL

Mí mắt Diệp Vô Thần giật giật, rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra. Tựa như đã lâu lắm không có tiếp xúc với ánh mặt trời, trong nháy mắt mở mắt thốt nhiên lại khép kín, sau đó lại mở mạnh, ngơ ngác nhìn phía trước.

Trước mắt, là một gương mặt tuyết trắng gần trong gang tấc... Tuyệt đối không phải bệnh bạch tạng hoặc là bệnh khác thường, mà là trong suốt trong sáng, thuần trắng như mộng ảo làm cho người ta không đành lòng đụng chạm, mắt nàng đang khép kín, đôi mắt thật dài lại hơi hơi phát run, cụp xuống, cái mũi tinh xảo như ngọc điêu mài được tinh tế. Gió nhẹ từ hai má thổi qua, từng sợi tóc theo gió tung bay, tiến nhập vào tầm mắt của Diệp Vô Thần... Màu trắng, đó là một cây tuyết trắng tuyết trắng, còn mang theo một mái tóc bạch quang mộng ảo.

Nàng... là ai?

Khứu giác, cũng bắt đầu khôi phục, một loại hương thơm nồng đậm, quen thuộc tràn đầy trong mũi Diệp Vô Thần.

Tiếng hít thở trở nên dồn dập làm cho cô gái mở mắt, đôi môi nàng cũng từ rời khỏi môi Diệp Vô Thần, thân thể lui về phía sau, không có một chút xấu hổ, mà nhìn hắn cười vui vẻ.

"Nàng là... Hương Hương?" Diệp Vô Thần kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, nhưng lại xem ngây người. Nếu không phải nàng thuộc loại dị nhân hương khí, còn có tóc nàng trắng như tuyết, xiêm y lông xù tuyết trắng, hắn nhất định sẽ không hô lên tên Hương Hương.

Đó là gương mặt của Hương Hương... nhưng thân thể nàng cũng chỉ to bằng bàn tay Diệp Vô Thần, một hình thể lung linh nhỏ nhắn mềm mại, hình thể giống như cô gái mười bốn mưới lăm tuổi, cô gái tuổi này vốn nên có ánh mắt thiên chân.

Cô gái vẫn cười như cũ, không nói gì, cũng không có gật đầu. Mà nàng tươi cười là quen thuộc như vậy. Từ khi hắn dựa vào lực lượng của Thủy linh châu mà thực lực tăng lên trên diện rộng, năng lực của Hương Hương cũng đi vào thần cấp, khi đó, nàng cũng thấy không phát ra thanh âm "y nha y nha", cũng không nhát gan lại bướng bỉnh giống như trước kia, mà là trở nên thành thục, im lặng, chính là thường xuyên lấy khuôn mặt tươi cười lẳng lặng nhìn hắn cùng Ngưng Tuyết, chính là khuôn mặt tươi cười giống như giờ phút này vậy.

Mà Diệp Vô Thần cho tới bây giờ cũng không biết, Hương Hương đã có năng lực biến ảo hình thể.

Hương Hương tuy rằng không trả lời, nhưng Diệp Vô Thần đã xác định được đáp án của mình, hắn nhìn chăm chú nhìn Hương Hương hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cảm ơn nàng Hương Hương, nàng lại cứu ta một lần".

Cô gái cười càng thêm vui vẻ, trong hai mắt loan thành tế nguyệt, hai mắt sắp xếp tinh mịn như hai cánh con bướm nhẹ nhàng chớp động. Thời điểm thân thể nàng rất nhỏ, Diệp Vô Thần còn không cảm thấy gì, giờ phút này gần trong gang tấc, xem nàng rõ ràng như thế, hắn mới phát hiện cô gái do long hồ hóa thành này lại đẹp không tỳ vết như này, gần như là nàng tuyết nhan, nhưng lại tìm không thấy chỗ nào không hợp, mỗi một phân, mỗi một tấc đều tinh xảo không thể tưởng tượng.

Long hồ... trung tâm hỗn độn, bên trong hỗn độn tối cường, lực lượng tối thuần dựng dục sinh linh, cũng là không gian hỗn độn hoàn mỹ nhất của sinh linh, vô luận là ai, đều không thể chân chính đánh đồng cùng nàng.

"Hương Hương, thì ra nàng đẹp như vậy" Diệp Vô Thần ý cười như trước, ánh mắt cũng đã bắt đầu trở nên mông lung. Có thể nói không khoa trương chút nào, mấy nữ tử đẹp nhất Thiên Thần đại lục đều ở bên người hắn, năng lực chống cự sự vật tuyệt mỹ của hắn hơn xa thường nhân, lại vẫn cảm giác tâm thần của mình rung chuyển như cũ, đó là một loại điềm báo không thể ngăn chặn, muốn trầm mê trong đó.

Hắn bỗng nhiên vươn tay, đem cô gái yếu ớt đang cười ôm vào trong ngực, sau đó cúi đầu xuống, trước ánh mắt ngỡ ngàng của nàng, khẽ hôn lên miệng nàng... Xúc giác của hắn vừa mới khôi phục là lúc, nàng nhanh rời khỏi miệng hắn, nhưng xúc cảm hoàn mỹ không thể dùng ngôn từ hình dung này đã khắc sâu ở trong lòng hắn, làm cho hắn càng khát vọng mãnh liệt.

Cô gái hươn thầng, lại càng yếu đuối, mềm mại hơn cô gái bình thường, cách thân thể nàng gần như thế, hương khí mông mông cũng trở nên đặc hơn, làm cho ý thức Diệp Vô Thần chậm rãi say mê. Hương Hương mở to hai mắt, bắt đầu chậm rãi thư hoãn, sau đó lại lặng lẽ khép kín.

Một bàn tay đặt ở bên hông cô gái vô thức hướng về phía trước, nhẹ nhàng hướng tới trên ngực mềm mại của nàng, khẽ xiết lấy, mềm mại đến không thể tưởng tượng, xúc cảm nhất thời tràn đầy trong tay... Trong lòng cô gái nhất thời như bị điện giật, hai tay ôm trước ngực, thất kinh nhìn hắn.

Ánh mắt Diệp Vô Thần có chút sương mù nhất thời thanh tỉnh, ánh mắt dừng ở trên vẻ mặt của cô gái đang biến ảo phức tạp, hắn vừa muốn mở miệng, trước mắt bạch quang chợt lóe, thân thể cô gái đã hóa thành một mảng bạch mang dung hợp phía trên thân thể hắn.

Diệp Vô Thần giật mình, nhắm hai mắt lại, ở sâu trong lòng, Hương Hương đã hóa thành cô gái bỏ túi, đang mấp máy hai mắt, im lặng ngủ. Hắn khẽ kêu: "Hương Hương... nàng tức giận sao?".

Diệp Vô Thần cười, lắc lắc đầu, chậm rãi nâng tay trái lên, vừa mới kìm lòng không được xâm phạm nàng, ngực của Hương Hương tuy nhỏ, nhưng xúc cảm lại tuyệt vời đến mức khó tin, ngay cả yêu tinh Tuyết Chi Nhạn cũng không làm hắn rung động tâm linh quá như vừa rồi. Hắn không một chút cáu giận hành động đối với Hương Hương vừa rồi của mình, bởi vì mị lực của nàng dĩ nhiên là lớn như vậy, trực tiếp phá hủy tâm phòng của hắn. Hắn hôm nay mới biết được, cô gái nho nhỏ vẫn luôn đi theo bên người hắn đúng là một thiên ngoại yêu tinh không hơn không kém như thế.

"Hẳn là tức giận rồi" Diệp Vô Thần lắc đầu cười cười, đứng dậy, khi tay đặt trên mặt đất mới phát hiện tay phải tựa như nắm cái gì, vừa mở ra, ánh mắt Diệp Vô Thần nhất thời ngưng trụ.

Trí nhớ vẫn lưu lại sự sợ hãi bị cướp đoạt trí nhớ như cũ, hắn tin tưởng tuyệt đối không phải là ảo giác, mà chuyện phát sinh đều là thật, mà trí nhớ của hắn lúc đầu bị xói mòn, đó là do một khắc hắn đưa tay chạm vào quả thực màu xám. Hắn còn nhớ rõ trong một khắc đó Tư Thần phát ra thanh âm ngăn cản rất lớn, nàng khi đó nhất định đã nhận ra cái gì... Mà trí nhớ của hắn vì sao hiện tại lại đầy đủ, hắn không biết. Hắn có thể xác định là, nhất định có liên quan cùng Hương Hương.

Mà điều cũng làm cho Diệp Vô Thần không thể lý giải là lúc này quả thực màu xám bị hắn nắm trong tay nhưng hắn không nhận thấy gì khác thường. Quả thực rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như không tồn tại, cho nên khi ý thức Diệp Vô Thần vừa mới thanh tỉnh trong ngắn thời gian không phát hiện nó tồn tại.

Quả thực màu xám tới tay là đã hoàn thành khảo nghiệm thứ nhất của Thổ Hoàng Châu đối với hắn. Diệp Vô Thần nhắm mắt thì thầm: "Hương Hương, nếu không giận ta liền đem ta truyền tống về tới đó, được không?"

Từ trước tới nay, hắn vẫn đem Hương Hương trở thành một sủng vật có lực lượng không gian cường đại, hắn không muốn ly khai sủng vật này, mà bản nhân hình bình thường của Hương Hương làm cho ấn tượng của hắn đối với Hương Hương đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ nay về sau, hắn căn bản không có cách nào lại đem nàng trở thành sủng vật của mình.

Trong biển sâu vẫn không có hồi âm như cũ. Ngay tại thời Diệp Vô Thần vẫn khinh niệm đệ tam biến, tụ trân bàn Hương Hương rốt cuộc cũng lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Diệp Vô Thần, rắc, một đoàn bạch quang che kín thân thể Diệp Vô Thần.

Hương Hương không một chút phản cảm khi đụng chạm với Diệp Vô Thần, một chút cũng không, bởi vì khi nàng được Ngưng Tuyết xá lại vận mệnh của mình mà chủ động nhận Diệp Vô Thần làm chủ nhân, nàng vốn không có năng lực cự tuyệt hắn.

Nhưng một cái thân phận khác của nàng dù sao cũng là long hồ.

Trí lực cùng lực lượng Long hồ đã bị thay đổi. Lúc trước khi lực lượng của nó hạ đến mức thấp nhất, trí lực cơ bản chỉ bằng một trẻ nhỏ học chữ, mà thời điểm nàng khôi phục lực lượng tới thần cấp, trí lực của nàng cũng càng ngày càng có xu hướng bình thường. Khi nàng ở bên trong thân thể Diệp Vô Thần vẫn đều dùng ánh mắt của mình yên lặng quan khán mỗi một sự kiện hắn làm, cũng thông qua hắn để nhận thức thế giới này một lần nữa, bao gồm cả thời điểm hắn cùng nữ nhân bên người làm chuyện điên loan đảo phượng.

Mỗi khi ở phía sau, trong lòng nàng lại xuất hiện một loại sợ hãi không hiểu được... Cái này không phải sợ hãi đối với loại sự tình này, mà là một thanh âm nói cho nàng, hiện tại nàng, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy... Tuyệt đối tuyệt đối không thể, nếu không, sẽ phát sinh chuyện cực kỳ đáng sợ.

Cho nên, khi Diệp Vô Thần chạm đến bộ ngực của nàng, nàng liền liên tưởng đến hình ảnh này nên bị dọa sợ.

Nhưng Diệp Vô Thần dù sao cũng là chủ nhân của nàng, nếu hắn kiên trì nói vậy, vô luận hắn làm gì đối với nàng, nàng đều không thể cự tuyệt, bao gồm cả tánh mạng của nàng. Nhưng cũng may, hắn cũng không bắt buộc nàng cái gì, mà là dùng thanh âm nhẹ nhàng an ủi nàng, không để nàng khủng hoảng... Diệp Vô Thần nghĩ nàng tức giận, thật ra, nàng cũng vì ý nguyện của hắn mà xấu hổ.

Nơi này, quả nhiên là hải dương chi ngạn, bên dưới là hải sa mềm mại, phong cảnh chung quanh lại đẹp đến cực hạn. Nhưng có lẽ nguyên nhân là địa vực, chung quanh không cảm giác có bất kỳ kẻ nào tồn tại. Sau khi bạch quang nhấp nhoáng, không gian bị cắt ra, hải dương trước mắt biến mất vô tung, thủ nhi đại chi là một mảng cát vàng mênh mông vô bờ.

"Ngươi rốt cuộc đã trở lại".

Thổ Hoàng Châu dùng thanh âm của mình nghênh đón hắn.

Diệp Vô Thần gật gật đầu, mở tay phải ra đối với phía trước trống trải, hiện ra quả thực màu xám trong tay: "Ngươi bảo ta tìm là vật này?"

"Đúng vậy. Từ sau khi ngươi rời khỏi nơi này, ta luôn theo nhất cử nhất động của ngươi... Tuy rằng đã xảy ra một cái khúc chiết thật lớn, nhưng ngươi đúng là vẫn thu hồi được nó".

Không biết có phải là ảo giác, Diệp Vô Thần từ trong thanh âm của Thổ Hoàng Châu nghe ra một chút rung chuyển khác thường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.