Chương trước
Chương sau
"Hoàng thượng... Lão thần xin lỗi người, xin lỗi người..." Lâm Cuồng giống như không nghe thấy gì, vẫn nằm bệt dưới đất, thất thần lạc phách lẩm bẩm. Long Dận thì há miệng thở hổn hển, hô hấp càng lúc càng dồn dập, sắc mặt cũng bắt đầu hiện ra một loại tái nhợt tới cực độ. Sợ hãi, run rẩy, hoảng sợ, các loại cảm xúc cực ít xuất hiện đã chiếm cứ trái tim hắn.

" A, ngươi không có lỗi gì Long Dận cả, nếu nói tới xin lỗi thì cũng chỉ là bị ta bức phải làm mà thôi. Người mà ngươi thực sự phải xin lỗi là con trai và cháu trai của ngươi. Mà đứa cháu không phải chỉ một mình Lâm Khiếu thôi đâu."

Diệp Vô Thần hạ giọng, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, trong lỗ hổng ở trên đỉnh đầu, một bóng người đột nhiên nặng nề rơi xuống, lăn trên đất, sau đó ngửa mặt lên trời, thân thể co giật. Nhìn cảnh đó, rõ ràng là bị người ta ném xuống.

Nhìn rõ sắc mặt của người đó, mắt Lâm Cuồng đang thất hồn lạc phách đột nhiên trợn trừng lên, răng va vào nhau lập cập: "Vân nhi... Vân nhi."

" Vân nhi? Ngươi còn có tư cách gọi hắn một tiếng Vân nhi ư?" Diệp Vô Thần lạnh lùng nói: "Ngươi vì hại Diệp gia, khi hắn vừa sinh ra đã mang hắn rời khỏi nhà, bồi dưỡng hắn thành một công cụ. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ thân sinh của hắn thậm chí còn không biết sự tồn tại của hắn. Có người ông nội như ngươi, ta không thể không nói đây là sự bất hạnh lớn nhất trong đời hắn. Ta tuy kinh bỉ hắn, nhưng còn thương xót hắn nhiều hơn."

Lâm Vân nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, tựa hồ đang cố gắng dãy dụa muốn đứng lên. Mà trong miệng hắn căn bản đã không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ có thanh âm hừ hừ không rõ ràng.

Lời nói của Diệp Vô Thần lại như một con dao đâm vào tim Lâm Cuồng, mà tư thái như đang giãy dụa bên bờ vực của cái chết của Lâm Vân càng khiến tim lão như bị dao dâm, lão đột nhiên ngã xuống dất, lăn tới bên cạnh Diệp Vô Thần, vừa dập đầu vừa bi thương nói: "Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Lâm Cuồng ta, Lâm Cuồng ta hại trung lương, nên bị phân thây thành trăm mảnh, ngũ lôi oanh đỉnh. Nhưng Vân nhi hắn không sai gì cả, hắn chỉ là một công cụ thân bất do kỷ, một người đáng thương mà vừa sinh ra mệnh vận đã bị định trước, tha cho hắn một mạng đi. Cho dù là để hắn trở thành nô phó của Diệp gia ngươi cũng được, thả hắn đi, xin ngươi bỏ qua cho hắn..."

Sau khi Lâm Khiếu chết, Lâm Vân từ nhỏ đã bị đưa đến Diệp gia trở thành huyết mạch và hi vọng cuối cùng của Lâm gia, trong khoảng thời gian này hắn thầm oán hận nguyền rủa Long Dận nhưng lại lặng lẽ khẩn cầu thân phận của Lâm Vân vĩnh viễn đừng bị phát hiện, để cho Lâm gia của lão không đến nỗi thật sự bị tuyệt hậu. Mà sau khi nghe đồn hắn được Diệp gia phái tới phía nam lo việc buôn bán, rồi không còn tin tức gì nữa, lão tất nhiên cũng cảm thấy bất an, nhưng vẫn không muốn tin, mà lần này, nhìn thấy thảm trạng của Lâm Vân, lão cuối cùng cũng nhìn thấy sự tuyệt vọng chân chính rồi.

"Tha cho hắn ư? Vậy các ngươi sau khi hại trung lương, có từng nhân từ không? Hiện tại lại cầu xin ta tha thứ cho hậu nhân của ngươi, ài..." Trong ánh mắt đang kinh hãi trợn trừng lên của Lâm Cuồng, trên mặt Diệp Vô Thần lộ ra một nụ cười lạnh khiến tim lão đập nhanh hơn, tay trái hắn chậm rãi vươn ra, búng một cái nhẹ nhàng vào vị trí của Lâm Vân.

Vù!

Một mảnh băng nhỏ từ đầu ngón tay hắn bay ra, vẽ ra một vệt băng lãnh, đâm vào yết hầu Lâm Vân. Thanh âm da thịt bị đâm xuyên đó truyền vào trong tai của mỗi người một cách rõ ràng. Thân thể Lâm Vân cứng đờ, mắt lồi ra, thân thể vốn còn đang cố gắng giãy dụa không còn động tĩnh gì nữa

" Vân nhi!" Một tiếng hô to bi thương tới cực điểm từ trong miệng Lâm Cuồng phát ra, thân thể của lão vô lực nằm bệt trên đất, lớn tiếng gào khóc. Lâm Chiến chết, Lâm Khiếu chết, Lâm Vân chết, Lâm Dụ bị phế, Lâm gia của lão cuối cùng cũng bị chặt đứt một tia huyết mạch cuối cùng rồi.

" Rất đau lòng phải không?" Diệp Vô Thần Mặt không chút biểu tình thu tay lại, cũng không thèm nhìn Lâm Vân: "Hơn một tháng trước, hắn đã rơi vào trong tay của ta rồi, nhưng ta một mực không nỡ giết hắn, ta đang đợi, đợi để được thấy ngày này, để một kẻ từng hại hậu nhân của trung lương như ngươi tự mình thưởng thức tư vị huyết mạch cuối cùng của bản thân chết trước mặt mình!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đối mặt với tiếng khóc bi thương tới cực điểm của Lâm Cuồng, Diệp Vô Thần không có một chút đồng tình nào, nhưng trong lòng cũng không thấy nhẹ nhõm, mà là có một áp lực nặng nề. Trên thế giới này có rất ít người biết, Diệp gia, thật ra đã chân chính tuyệt hậu từ bốn năm trước rồi, Diệp Vô Thần thực sự bốn năm trước đã chết dưới độc thủ của Long Dận và Lâm gia.

Hắn đối với Diệp gia đã càng lúc càng có cảm tình sâu đậm. Diệp Nộ, Diệp Uy, Vương Văn Xu, hắn cũng đã coi họ là gia gia, phụ thân, mẫu thân của mình, hắn không định nói sự thật tàn khốc này với bọn họ, nhưng hắn đã coi mình là người của Diệp gia, chưa bao giờ quên đi mối hận này. Long Dận và Lâm gia đối đãi với Diệp gia như vậy, vậy thì hắn cũng sẽ dùng phương pháp tàn khốc tàn nhẫn gấp mấy lần để đáp lễ.

Sau khi Diệp Vô Thần về Diệp gia, Lâm gia và Long Dận đã bị Diệp Vô Thần tùy ý chà đạp trong lòng bàn tay. Hắn nếu muốn họ chết, thật sự là dễ như trở bàn tay. Hắn không làm vậy, mà là cho họ một cái chết cực đoan tuyệt vọng, đồng thời, mượn tay của Lâm Cuồng để hủy toàn bộ Lâm gia, lại mượn tay của lão đi đâm chết Long Dận. Mà bản thân Diệp Vô Thần thì căn bản lại không phí một binh một tốt.

"Diệp Vô Thần... Ngươi độc lắm!" Long Dận mặt mày dữ tợn hét lên.

"Độc ư?" Diệp Vô Thần nhìn về phía Long Dận đang ngồi bệt ở đó, ánh mắt nhìn xuống đó căn bản không giống như là đang nhìn một đế vương, mà là đang nhìn một người sắp chết: "Có điều, câu sau này ngươi chắc sẽ cảm thấy hứng thú hơn." Hắn cười lạnh một tiêngs, chậm rãi nói: "Tam nhi tử của ngươi tên là Long Chính Kỳ phải không? Nhìn con trai mình chết trước mặt mình, cảm giác đó chắc là dễ chịu lắm... Không sai, đó cũng là ta sai người làm…"

"Có điều ngươi yên tâm, đại nhi tử Long Chính Dương của ngươi ta không những sẽ không động tới hắn, ngược lại còn sẽ giúp hắn. Nhị nhi tử Long Chính Nguyệt của ngươi cũng không tồi, là sống hay chết thì sẽ do hắn tự lựa chọn. Còn những người khác, ta cũng chẳng buồn động tới, dẫu sao thì bọn họ cũng miếng cưỡng được tính là thân nhân của Thượng thị hoàng thân. A, Long Dận, không thể không nói, may mắn lớn nhất trong cuộc đời của ngươi chính là nuôi nấng được một nữ nhi tốt, nếu không phải Long Chính Dương và Hoàng Nhi, ta cũng không ngại cho Long gia của ngươi tuyệt hậu như Lâm gia. Có điều như vậy cũng tốt, sau khi Hoàng Nhi kế vị, không có ai có thể động tới Diệp gia của ta nữa. Sau đêm nay, người trong toàn thiên hạ đều biết rằng ngươi bị Lâm Cuồng đâm chết. Ha ha, sự thật cũng đúng là như vậy, Diệp Vô Thần ta, ngay cả chạm cũng không."

Long Dận chết là Lâm Cuồng hạ thủ, không liên can gì tới Diệp Vô Thần hắn, cũng không liên can gì tới Tà tông. Hắn sẽ không tự tay giết Long Dận, nếu không sẽ thủy chung áy náy với Long Hoàng Nhi.

Phía sau Long Dận, Hắc Hùng dùng viêm hồn lực kéo dài hơi thở của Long Dận bỗng nhiên buông tay ra, đi tới đứng phía sau Diệp Vô Thần, vẻ mặt thương hại nhìn Long Dận. Hắn vừa bỏ đi, cơn đau lại lan khắp toàn thân Long Dận, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, mắt trợn trừng lên, không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh

" Hắc Hùng là tai mắt mà ta bố trí ở bên cạnh ngươi, trong một năm gần đây ngươi mỗi ngày làm gì, muốn làm gì, thậm chí là mỗi ngày ngươi ăn gì, qua đêm với nhi tử nào thì ta đều biết hết. Tất cả bí mật của Long gia ngươi, ta đã thông qua Hắc Hùng mà biết được một số, ngươi có một bí mật không muốn cho người ngoài biết, có những quân đội và át chủ bài mà trước giờ chưa từng đụng tới. Ta cũng đã nắm được rõ ràng rồi, ngươi cứ an tâm mà đi đi, những thứ mà ngươi còn chưa kịp dùng, ta sẽ dùng thay cho ngươi."

"Ngươi..." Long Dận gian nan rút ra một chữ.

"Có điều, đừng cho rằng tai mắt bên cạnh ngươi chỉ có một đôi, những bí mật này của ngươi, người biết chắc không chỉ có một mình ta đâu." Diệp Vô Thần nhướn mày, chỉ về phía ba cung phụng bị đóng băng đó, lạnh lùng nói: "Long Dận, ngươi chắc vẫn chưa biết, ba người này, ha ha hai người trong đó, cũng chính là hai người mà ngươi tín nhiệm nhất, hai người mà ngươi thường xuyên dẫn theo nhất bọn họ cũng chính là quân cờ mà Nam Hoàng tông bố trí ở bên cạnh ngươi mà thôi. Thông qua hai người bọn họ, tất cả những gì liên quan tới ngươi, Nam Hoàng tông đều biết hết. Còn Nhan lão mà ngươi không thích lắm, lão chính là người của Bắc Đế tông!"

Hai mắt vốn đã trợn trừng của Long Dận lại càng trợn to hơn vài phần, sự kinh hãi trong đó đã hóa thành sự bi thương và tuyệt vọng. Lý lão và Lưu lão cũng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nhan lão, mà Nhan lão cũng đồng thời nhìn về phía bọn họ. Bí mật này, ngay cả giữa bọn họ với nhau cũng không biết. Nhưng Diệp Vô Thần chỉ ra thân phận của bọn họ lại không sai chút nào

"Ha ha ha, có phải cảm thấy rất châm biếm không? Mấy người ở bên cạnh mà ngươi tín nhiệm nhất, một người dùng dao đâm ngươi, ba người còn là đều là kẻ mà người khác dùng để giám thị và thăm dò nội tình của ngươi, thần tử duy nhất thề trung thành với ngươi lại bị ngươi bức hại. Long Dận, ta là nên nói ngươi đáng hận hay là đáng thương đây."

Bịch, bịch.

Thân thể Long Dận cứng đờ ra rồi ngã vật xuống đất, mắt trợn trừng, không còn thở nữa.

Chết.

Hắn không phải vì một đao của Lâm Cuồng mà chết, mà là trong cơn giận tim gan vỡ nát, chết một cách không cam lòng.

Bầu không khí biến thành vô cùng lạnh cứng, ánh mắt của Diệp Vô Thần thản nhiên liếc lên thi thể của Long Dận rồi khinh thường nhìn sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi. Nếu không phải quá nhiều chuyện đã níu kéo bước chân của hắn thì ngày hôm nay sớm đã qua rồi.

" Hắc Hùng, bọn họ giao lại cho ngươi." Diệp Vô Thần ném lại một câu, thân thể lóe lên, phá không mà đi, biến mất trong đại điện lạnh như băng này.

" Chủ nhân, Hắc Hùng cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Hắc Hùng hô to. Khi ánh mắt chiếu lên người tam đại cung phụng, không nhịn được cười hắc hắc mấy tiếng. Thực lực Hắc Hùng rất mạnh, trong tộc nhân của Viêm Thị dưới Đoạn Hồn Uyên cũng chỉ kém có Viêm Cung Lạc, không chỉ là tu vi Viêm Hồn quyết của hắn thiên phú cực cao, mà còn có quái lực thì khi sinh ra đã có. Thực lực của tam đại cung phụng, hắn đã nắm rõ, nhưng thực lực của Hắc Hùng thì bọn họ lại căn bản không thực sự biết được. Bởi vì Hắc Hùng chưa từng có thể hiện ra toàn lực bao giờ. Diệp Vô Thần đã từng nói với hắn, vĩnh viễn đừng để lộ toàn bộ bản thân ra trước mặt địch nhân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.