Đôi mắt đó là quen thuộc như vậy, bởi vì mấy ngày trước đôi mắt này trong tích tắc hiển hiện trong óc hắn đã khắc sâu vào não hắn, mỗi ngày đều xuất hiện trong mộng, xua đuổi thế nào, nỗ lực muốn quên đi thế nào đều không thể như ý nguyện. 
Đến giờ, hắn lần đầu tiên trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt này. Vì thế, đôi mắt hắn không còn thuộc về mình nữa, bởi vì bất kể hắn nỗ lực muốn nhắm mắt hoặc dời ánh mắt thế nào đều chẳng ăn thua, chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy như vậy… Không chỉ đôi mắt của hắn, mà trên dưới toàn thân hắn dường như đều không còn thuộc về mình nữa, ngay cả một ngón tay đều không thể nhúc nhích, càng không phát ra nổi thanh âm, hệt như linh hồn đã rời khỏi thân thể vậy. 
Cõi lòng Diệp Vô Thần đang cấp tốc chìm xuống, bởi vì hắn biết người nhìn thấy đôi mắt này đều sẽ chết, hơn nữa sẽ chết rất rất thảm. 
Cuộc đời mình cứ như vậy kết thúc ư… Nếu mình chết, Tuyết Nhi phải làm sao đây? Tiểu Nhu Nhu làm sao đây… Ai tới bảo vệ Diệp gia đã cho ta một thân phận… Ai tới giúp ta tìm phụ mẫu của ta… Ai có thể nói cho ta biết ta là ai… 
Hối hận ư… Hối hận tiến vào đây… Thế gian có quá nhiều biến số, dẫu mình có trí tuệ cực cao, nhưng bất kỳ một biến số nào cũng đủ để dễ dàng lấy tính mạng mình. Chẳng hạn như Hắc Ám nguyên tố biến dị ở đây… Dù cho mình có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than/3000818/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.