Cửa bị lặng lẽ đẩy ra, tiếng mở cửa khe khẽ cùng tiếng bước chân không hề đánh thức Lãnh Nhai đang phiền loạn trong lòng. Mãi đến khi một thanh âm quen thuộc vang bên tai y: 
- Tiểu Phong… 
Lãnh Nhai xoay phắt người lại, dìu Lãnh Thu bước chân hơi có phần tập tễnh: 
- Nương, người sao lại ra ngoài. 
Lãnh Thu đẩy tay Lãnh Nhai đang dìu, nhìn y nói: 
- Tiểu Phong, lời vừa nãy ta đều nghe thấy rồi. 
Lãnh Nhai ngớ ra, sau đó hiển nhiên trở nên bối rối, ấp úng nói: 
- Nương… Thực ra… con… hắn… 
Lãnh Thu lắc đầu: 
- Tiểu Phong, đôi mắt của nương đã mù gần mười năm, hiện tại khôi phục, so với lúc trước đã sáng lên không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người. Tuy Diệp công tử tuổi tác còn trẻ, nhưng lại là nhân trung chi long chân chính, chỉ dựa vào một cái vung tay của hắn đã trị khỏi mắt của nương, trong thiên hạ có ai có thể làm được? Cho dù Tiểu Phong của ta chỉ theo đằng sau hắn, nương cũng sẽ hoàn toàn an tâm. 
- Nương… 
- Đi đi, Tiểu Phong, đi tìm hắn, sau đó dựa theo lời hắn đi tìm Kiếm Thần Sở Thương Minh. Phụ thân con tuy hổ thẹn với mẹ con chúng ta, nhưng ông ấy ở trong lòng nương vẫn luôn là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, đến tận bây giờ nương cũng chưa từng thực sự hối hận. Tiểu Phong, tâm nguyện lớn nhất cả cuộc đời nương chính là tương lai con có thể trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than/3000786/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.