Khi trở lại Diệp phủ cũng đã gần tới trưa, dọc đường hắn cực khổ suy nghĩ đi về, vô tình va phải không biết bao nhiêu người đi đường. Đi tới thư phòng của Diệp Thủy Dao, một hình bóng xinh đẹp đang tập trung tinh thần vẽ một chiếc lá sen xanh biếc, hắn tới hoàn toàn không hề phản ứng. Ngưng Tuyết thì yên tĩnh ngồi ở trên chiếc ghế mềm mại kia, nhàm chán đung đa đung đưa đôi chân. Nhìn thấy hắn về, lập tức nhảy phắt một cái lao tới, sau đó vắt vẻo trên người hắn không chịu xuống.
Diệp Vô Thần vỗ lên mông nàng vài cái sau đó ôm nàng lên, ngoái đầu gọi Diệp Thủy Dao:
- Tỷ tỷ, đói chưa?
- Không đói.
- Vậy tỷ tỷ muốn ăn chút gì không?
- Tùy.
Khi nói chuyện với Diệp Thủy Dao, ánh mắt Diệp Vô Thần đồng thời cũng chú ý tới động tác trên tay nàng. Hắn hơi nhíu mày, đặt Ngưng Tuyết xuống sau đó đi tới bên người Diệp Thủy Dao, duỗi tay cầm lên tay phải cầm bút của nàng.
Toàn thân Diệp Thủy Dao run lên, nhất thời lại quên quở trách hay giãy thoát.
- Tỷ tỷ, tuy rằng bút pháp của tỷ tinh tế nhưng tinh tế quá mức ngược lại sẽ tạo nên những nét vẽ khô khan. Muốn vẽ ra hoa sen tự nhiên nhất thì phải dựa theo hoa sen trong lòng tưởng tượng để dùng bút pháp liền mạch lưu loát tự nhiên nhất, trôi chảy nhất. Bằng không, sẽ chẳng phải là hoa, mà là họa…
Hơi thở đến từ hắn, còn có độ ấm từ tay phải hắn truyền tới khiến trong lòng, trong đầu nàng hoàn toàn hỗn loạn, tận đến khi biến thành một mảnh trống trải. Nàng đã không nghe thấy hắn đang nói g ì, cũng không nhìn thấy hắn đang làm gì. Mãi đến khi hắn dẫn theo Ngưng Tuyết rời đi, nàng mới từ từ hồi phục tinh thần. Mà trang giấy dưới bút đã nở rộ một bông sen kiều diễm ướt át.
Nàng thất thần ngồi lên ghế ở đằng sau. Tâm tình rất lâu không khôi phục bình tĩnh.
- Ta rốt cuộc làm sao thế… -Vỗ về ngực mình, nàng sâu kín tự hỏi.
Lúc này, chuyện Lâm gia Lâm Khiếu kết thân với Hoa gia Hoa Thủy Nhu trước đây ai ai cũng đều biết được trên dưới toàn thành thảo luận xôn xao, độ sôi nổi của nó phảng phất như đại sự chào mừng đất nước vậy. Diệp Vô Thần dẫn Lãnh Nhai một đằng vừa xuyên qua dòng người, một đằng rất có hứng thú nghe mọi người đàm luận. Lâm gia càng làm như vậy thì càng lộ rõ bọn họ đã loạn tâm thần. Diệp Vô Thần cười thầm: "Xem ra mình thật sự đánh giá quá cao Lâm Khiếu này.
Lãnh Nhai vẫn là vẻ mặt y hệt như đeo lên một tấm mặt nạ làm từ da người chết vậy. Phương hướng họ đi lần này vẫn là Hắc Thụ Lâm kia, mà lần này Diệp Vô Thần trước khi đi chỉ nói duy nhất một câu với y:
- Đi, đi đào hố, cắm vài thanh đao.
Khi họ trở về cũng đã gần hoàng hôn. Ánh mắt Lãnh Nhai nhìn về phía Diệp Vô Thần lúc này ít nhiều mang theo chút quái dị, không biết đại thiếu gia Diệp gia này rốt cuộc mắc phải bệnh gì, cả buổi sáng rảnh hơi thế nhưng lại đi tới khu rừng đen chim không buồn ỉa đó đào hố, còn nói một cách đẹp đẽ rằng để rèn luyện thân thể, bồi dưỡng tâm lý.
Nếu đối phương không phải từng cứu tính mạng y và mẫu thân y, sau đó lại chữa khỏi đôi mắt của mẫu thân y thì Lãnh Nhai ngay cả tâm đâm hắn vài đao đều có. Nhưng cuối cùng, y chỉ có thể cắn chặt răng, suốt con đường tối mặt gánh hai gánh phân đi theo đằng sau Diệp Vô Thần, trên đường đi bốc mùi đến nỗi khiến người đi đường tới tấp tránh né. Dẫu với tâm tính của y, cũng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, tốt xấu gì cũng phải che kín mặt mình lại.
Tầm chiều, Diệp Vô Thần rốt cuộc không hành hạ Lãnh Nhai nữa, mà thay bộ y phục không phải rất thu hút, rất khiêm nhường đi tới Hoa gia Thiên Long Thành.
Phủ trạch của Hoa gia so với Diệp gia rõ ràng phải nhỏ hơn một cỡ, người cũng ít hơn Diệp gia rất nhiều. Người chủ quản trước mắt của Hoa gia chỉ có một người, đó chính là Hoa Chấn Thiên. Trái ngược với nhân khẩu thịnh vượng của Diệp gia, Hoa gia chỉ có thể dùng câu "Thảm không chịu nổi" để hình dung. Thế hệ Hoa Chấn Thiên chỉ có một mình y là con trai độc nhất, mà khi y tới hơn ba mươi tuổi mới có một con gái. Nguyên nhân Hoa gia quá mức điêu tàn là bởi phụ mẫu y lìa đời quá sớm, ngay cả thê tử của y cũng qua đời trong một lần bất trắc.
Hoa Thủy Nhu là con gái duy nhất, người thân duy nhất của Hoa Chấn Thiên. Cũng là điều gửi gắm duy nhất, sự thương yêu dành cho nàng đã tới mức cưng chiều.
- Nên làm thế nào để vào đây? –Lẳng lặng lượn vài vòng ở phụ cận Hoa gia, Diệp Vô Thần chống cằm trầm tư.
Giống như Diệp gia, thế gia quan lại chính trị khổng lồ như Hoa gia trên tay đều nắm giữ quyền lực to lớn, trọng binh nắm giữ càng có thể dưới một hiệu lệnh tạo nên cảnh phơi thây ngàn dặm. Nhưng họ lại phổ biến một thiếu hụt rất rõ ràng. Đó chính là những thế gia quan lại này tuy rằng không thiếu cao thủ, nhưng không hề có cao thủ đứng đầu nào. Ngay cả Ám Vệ Linh giai trong Diệp gia quyền thế có thể nói là lớn nhất cũng chỉ có một người. Bởi vì những cao thủ chân chính bình thường đều cuồng dại vì võ, không muốn đặt quan hệ với quan lại chính trị.
Mà tương phản với nó là một vài ma võ thế gia phân bố ở các khu vực của Thiên Long Quốc, họ tuy không có binh quyền nhưng võ hoặc ma là theo đuổi duy nhất, ai nấy đều đủ để lấy một địch trăm. Sự tồn tại của họ khiến người bình thường hướng về thậm chí sợ hãi, tuy môn đồ một ma võ thế gia có được không phổ biến nhiều lắm, nhưng Thiên Long hoàng thất lại không thể trêu chọc họ, mà họ tương tự cũng khong dám trêu chọc Thiên Long hoàng thất. Với binh lực Diệp gia có thể sử dụng, tiêu diệt bất kỳ một ma võ thế gia nào đều chuyện dễ dàng, nhưng không thể nghi ngờ sẽ phải trả một cái giá hoặc nặng hoặc nhẹ. Binh quyền Hoa gia nắm giữ kém rất xa Diệp gia, nhưng nghe đồn Hoa gia có một đội ngũ thần bí tên là "Thiên Lôi Địa Hỏa", tuy rằng chỉ có chưa đến ngàn người nhưng mỗi một người trong bọn họ toàn thân đều là Lôi Chấn Tử và Hỏa Độc Tử, khả năng phá hủy cực kỳ kinh người.
Diệp Vô Thần có thể ẩn giấu võ nghệ trong Diệp gia mà không bị phát giác, nên đối với việc lẻn vào Hoa gia đương nhiên cũng không có áp lực gì quá lớn, bằng không hôm nay cũng sẽ chẳng tới đây.
- … Nhị tiểu thư nhà tôi vô cùng thích bức tranh đó, cầu xin ngài cho tiểu nhân bái kiến Hoa lão gia một lần đi.
Trước cửa Hoa gia, một người ăn mặc theo kiểu gia bộc đang liều mạng chắp tay cầu xin với thủ vệ canh cửa của Hoa gia. Trông dáng vẻ thì nếu hắn hôm nay vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về tất nhiên sẽ bị trách phạt.
- Lão gia nhà chúng ta không có nhà! Ngài đã nói rồi, mặc kệ là ai tới mua đều sẽ không bán, ngươi tốt nhất là về đi. –Thủ vệ nọ phất tay nói.
- Vị đại ca này, cho tiểu nhân bái kiến Hoa lão gia một lần thôi mà. –Người nọ vẻ mặt lấy lòng, đồng thời lén lút nhét vào tỏng tay thủ vệ kia một đĩnh bạc rực rỡ ánh bạc.
Thủ vệ tỉnh bơ thu lấy, trên mặt gia bộc kia còn chưa lộ ra vẻ vui mừng thì đã nghe thủ vệ nọ nghiêm trang nói:
- Lão gia nhà ta thật sự không có nhà. Cho dù có, cũng sẽ không gặp tất cả những ai muốn mua tranh.
Gia bộc kia há hốc mồm, sau đó khóc toáng nói:
- Vị đại ca này, ngươi cứ nói cho Hoa lão gia một tiếng, tiểu thư nhà ta sẵn lòng trả mười vạn lượng bạc mua bức tranh đó.
Mười vạn lượng!? Con số này khiến Diệp Vô Thần giật nảy cả mình, thầm nhủ những công tử tiểu thư nhà có tiền cũng quá phung phí, không ngờ lại dùng mười vạn lượng đi mua một bức tranh… Tiền cũng thật dễ kiếm nhỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]