- Thần Nhi, đây chính là tiểu viện ngày trước con ở, sau này con và Ngưng Tuyết cứ cùng nhau ở tiểu viện này nhé.
Đây là một đình viện thênh thang, phòng ở lớn nhỏ khoảng mười gian, đình nghỉ chân, hồ nước, vườn hoa, vườn quả, vườn nho hoàn toàn đầy đủ. Nhà giàu thông thường có một chỗ ở như vậy đã cực kỳ không dễ, mà đây vẻn vẹn chỉ là một chiếc trong hàng đống đình viện lớn nhỏ của Diệp phủ.
- Tuy một năm nay con không ở đây, nhưng vi nương cứ cách vài ngày đều tự mình tới dọn dẹp một lần. –Vương Văn Thù vẻ mặt hạnh phúc, đối với nàng mà nói, dọn dẹp phòng cho đứa con duy nhất của mình cũng là một loại hạnh phúc.
- Thần Nhi tới đây, đây chính là phòng ngủ của con, phòng ngủ và thư phòng ở liền nhau, chỉ là ngày trước con rất ít khi đến thư phòng. Tuy nhiên vi vương biết, đó là bởi thân thể con không tốt.
Cửa phòng mở ra, Diệp Vô Thần hơi có cảm giác trước mắt sáng lên. Đình viện trang trí theo phong cách cổ xưa, nhưng trong phòng lại trang trí rất xa hoa, vẻn vẹn chỉ là chùm chuông gió treo ở trước mắt kia đã tuyệt đối không phải vật tầm thường. Kiểu trang hoàng thuần túy cổ xưa này Diệp Vô Thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, Ngưng Tuyết thì càng mở to đôi mắt, đôi mắt long lanh không ngừng chớp lóe.
- Ngưng Tuyết cứ ngủ ở căn phòng cách vách kia được không? Ta sẽ sai người tới sửa sang lại một lần. –Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than/3000656/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.