Lúc này ông mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá người thiếu niên trước mắt, càng nhìn càng tán thán. Tướng mạo hắn quá đỗi tuấn tú, đi đến đầu có lẽ đều sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác. Mà trên người hắn loáng thoáng có một cỗ khí chất phóng khoáng nổi bật như trời sinh đã có, dù cho có trăm ngàn người đứng cùng nhau, hắn vẫn nổi bật như vậy, vẫn là nhân vật duy nhất hấp dẫn ánh mắt mọi người! Trên mặt hắn có nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng ánh mắt lại là một vẻ lạnh nhạt rẻ rúng hết thảy thế gian vạn vật, chỉ khi hắn nhìn về phía thiếu nữ trong ngực thì mới có thể hoàn toàn tan thành nhu hòa. 
Mà giọng điệu hắn nói quá mức nhã nhẵn, như là loại giọng điệu bề trên liếc xuống chúng sinh, tuy ẩn mà không lộ nhưng không gạt nổi người sáng mắt. 
Long lão gia tử thầm nhủ trong lòng. Xem ra người này tuyệt đối không phải người phàm, hẳn là truyền nhân đương thời trong một gia tộc lớn nào đó! Loại cảm giác ưu việt sinh ra đã có và khí độ trong lúc tùy ý có thể biểu hiện ra này, tuyệt đối không phải một gia tộc nhỏ hoặc nhà giàu có thể bồi dưỡng ra! Mà khí phách như vậy thì ngay cả gia tộc lớn đều chưa chắc có thể bồi dưỡng ra. 
Long lão gia tử đối với lai lịch người này không khỏi càng thêm tò mò. 
Ánh mắt Long lão gia tử rơi lên cánh tay trái hắn ôm Ngưng Tuyết, một chiếc nhẫn đen nhánh lọt vào trong tầm mắt, con ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than/3000621/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.