Một
tiếng sau….
Tôi
đung đưa mình theo điệu nhạc phát ra từ chiếc tai nghe sành điệu của mình sau
khi đã làm xong đống bài tập bằng vài đường “cơ bản” thì bỗng nhiên cái bụng nó
biểu tình dữ dội. Tôi mò mẫm xem đồng hồ. Ặc, sắp phải đi làm rồi còn đâu. Tôi
nhăn nhó bước ra ngoài cửa, khoác vội chiếc áo bông, tiện xỏ luôn đôi giày vào
chân rồi nhanh chóng đến quán ăn.
“
Chà, ở đây ăn ngon quá!” Tôi vừa nhai nhồm nhoàm miếng bánh hamberger trong mồm,
vừa tấm tắc khen ngon.
“
Ồ, Bảo Nam, bà ở đây à?” Giọng này nghe quen quen, hình như tôi đã nghe thấy ở
đâu đó rồi. Tôi ngước mặt lên nhìn. Dáng người cao, đôi má phúng phính và cả
mái tóc vàng được uốn xoăn kiểu cách nữa.
“
Ngọc Tuyết? Là bà sao?” Tôi há hốc mồm nhìn nhỏ. Bất ngờ thật, “giữa quán ăn tấp
nập, ta vô tình gặp lại nhau”.
“
Đúng rồi, tôi đây. Sau nhiều ngày không gặp, tôi cảm thấy nhớ bà vô cùng. Điều
đặc biệt hơn là cứ mỗi lần nhìn thấy bà là tôi lại thấy ghen tị với bà quá trời
lun.”
“
Con dở này, ghen cái gì mà ghen! Vậy bà ghen với tôi về chuyện gì?” Tôi gõ nhẹ
vào đầu nhỏ một cái rõ “đau”.
“
Thì đó, bà xin bố mẹ cho vào khu nam sinh thì được, còn tôi thì muốn đến trường
bà còn chả được đến nữa là!” Nhỏ phụng phịu nói. Xời, tưởng chuyện gì to tát lắm,
ra lại là chuyên mục hám zai!
“ Mê trai vừa vừa thôi bà. Bất đắc dĩ nên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-trong-mo/54559/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.