Oài, về đến phòng rồi. Híc, bỗng dưng đau bụng quá! >.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
MÌNH ĐẾN KÌ RỒI SAO ??????????????????????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Không biết tên Kỳ Phong kia có nhìn thấy không. Cầu Trời, cầu Phật, mong là hắn không nhìn thấy, hắn mà nhìn thấy chắc con tiêu mất. Con sẽ bị đuổi ra khỏi trường vì vụ này đấy. Xin người hãy giúp con, con sẽ biếu các vị một gói bánh được không? Nhưng cũng không thể chắc được, vừa thấy tên Kỳ Phong nói chuyện với mọi người rất nhiệt tình nên chắc không để ý đâu. Chết tọi, tiền tiêu của tháng này sắp gần hết rồi mà mẹ mình vẫn chưa đưa. Cũng may là vẫn đủ tiền mua cái đó. Nhưng không lẽ mình cứ ăn không ngồi rồi, đợi mẹ đến đưa tiền mỗi sáng hay sao? Mình phải nghĩ ra cách gì đó mới được! À mà thôi, đi dạo chút, nhỡ đâu hên xui mình vớ được tiền thì sao? Hí hí, chuẩn bị đi thôi!
Ya, chiều nay thật thư thả. Bầu trời trong xanh, sương sớm long lanh, à chết, lộn sang bài hát mất tiêu rồi còn đâu. -_- Trước hết phải nói đến cái thời lạnh dã man con ngan hiện giờ đã dần dần biến mất. Nắng cũng yếu ớt chiếu xuống, mang theo chút ấm áp nhưng cũng thể nào làm cho con người ta quên đi những ngày lạnh cắt da cứ dâng lên từng đợt. Gió thì chả cần phải nói rồi, nó giống như là một nỗi ám ảnh trong tôi, chạy dọc sống lưng tôi như một lưỡi dao tử thần. Nói chung quy lại là giờ đi chơi, không có lằng nhằng cơn gió hay cái khỉ mốc nào hết. Eh, cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-trong-mo/54556/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.