Kết quả tất nhiên không thể nào khá hơn. Cả tôi và Kỳ Phong đều gãi đầu cười trừ. “Kêu không ra tiếng” là 4 từ để miêu tả tình trạng hiện tại của hai bọn tôi. Híc, có ai hiểu được cảm giác khốn khổ này khi mà “tay phải ngược chiều hướng với chân” cơ chứ!
“Mỏi tay quá, chắc tớ không thể chịu nổi nữa rồi!” Tôi nhẹ nhàng đặt các quyển sách đặt trên tay xuống đất tránh để thầy giáo. Tôi nắn nắn cổ tay. Tính ra, hai bọn tôi quỳ ở đây chắc cũng khoảng 20 phút rồi chứ chả ít. Mải quan tâm cái tay mà tôi quên mất đôi chân quý giá của mình. Nó tê hết cả lên rồi còn đâu!
“ Vậy cô nghĩ tôi chịu được à?! Mỏi nhừ hết cả tay chân rồi!” Kỳ Phong đặt chồng sách vở xuống đất cái uỵch rồi cũng xoa bóp tay chân cho đỡ mỏi.
“ Tính sao giờ, không thể cứ ngồi phạt ở đây mãi được!?” Mặt tôi kéo dài, trông thất thểu vô cùng. Liệu thầy nhìn bộ mặt này của mình mà thương tình cho mình vào lớp học không? Chắc là…
“Ê này hay ra ngoài chơi đi?” Hắn bỗng nảy ra ý kiến. Nhìn cái bản mặt trông có vẻ rạng rỡ gớm.
“ Nhưng mà chúng ta bị phạt, bỏ đi là thầy ‘đập’ cho bẹp dí như con gián đấy!” Tôi nhắc nhở hắn. Cái tên này, liều như thế thì chết dễ như chơi!
“ Sợ gì, tôi bảo kê cho. Cô mà có xảy chuyện gì, tôi hứa tôi sẽ bảo kê cho cô tuốt!” Hắn giơ hai ngón tay lên thề. Bộ định giỡn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-trong-mo/2038893/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.