“ Có phải cậu lấy tiền hôm qua tôi đưa để đi mua những thứ này phải không?” Tôi hét ầm vào tai hắn. Theo đó, hắn cũng bịp tai vào để khỏi bị thủng màng nhĩ vì tiếng hét “sói gào” của tôi. Đầu tôi sắp nổ tung với hắn mất thôi!
“ Ờ!” Hắn buông câu trả lời nhẹ như không. Gì chứ? Vậy là thật sao? Hắn dám dùng đồng tiền mình làm bằng ‘mồ hôi xương máu’ của mình chỉ để mua những thứ này thôi sao? Thật không thể chịu đựng nổi!
Phụt.
Hắn hất mạnh tay tôi ra. Tôi ngỡ ngàng nhìn hắn, dụi dụi mắt như thể không tin vào sự thật này. Thản nhiên đưa tiền của người khác để đi thanh toán đồ của mình! Bộ hắn mặt dày đến thế cơ à? Tôi đã ‘tinh ý’ gợi ý cho hắn mà cái bản thân ‘không nơi đâu có lòng tự trọng’ của hắn đã đè bẹp cái 'sự tốt tính' của tôi. Thế đấy, như vậy thì ai mà chả thấy tức!
“ Cậu điên rồi! Tôi đưa tiền cho cậu chỉ vì điều kiện đó thôi, chứ đâu phải để cậu phung phí mua đồ linh tinh đâu!” Một lần nữa tôi hét vào tai hắn. Xung quanh tôi bỗng có tiếng xì xào. Người thì cười cười nói nói, người thì chỉ chỉ trỏ trỏ. Chắc là người ta nghĩ tôi nhà nghèo, đi bên cạnh một thằng nhà giàu, thấy hắn quá phung phí liền giáo huấn, mặc dù biết rằng bọn nhà giàu lúc nào cũng thích ‘ném tiền qua cửa sổ’ không thương tiếc! Xin lỗi chứ người ‘cống hiến’ tiền cho lần đi chơi này là tôi chứ có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-trong-mo/2038881/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.