Đã được hơn hai tuần Austin đến Trung Quốc mãi chưa về. Kaylin có chút hơi chán vì ở nhà không có anh đến nói chuyện thì sẽ rất tẻ nhạt. Mà dạo này Zane cũng bận rộn nhiều hơn, làm cô phải xoay chuyển như chong chóng với lịch trình của anh. Đôi khi anh sẽ bắt cô đi cùng đến những nơi khá nguy hiểm, đôi lúc thì lại "thả" cho cô tự do ở nhà mấy ngày liền.1
Mà bây giờ thì Kaylin đang ở nhà một mình. Tuy nói rằng ở một mình thì không đúng lắm, nhưng dẫu sao thì căn nhà không có chủ nhân ở thì cũng coi như là một căn nhà không có ai.
Đợi làm xong hết công việc của nhà, Kaylin có thể được phép đi tới chỗ Anselm để ngồi chơi với ông. Ngồi nhìn ông làm những nghiên cứu mới trong phòng, đôi lúc tò mò sẽ hỏi ông vài điều.
Còn đang làm thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Anselm dừng tay, tháo bỏ gang tay rồi ấn nghe:
- Tôi đây, có chuyện gì sao?
- ...
Từ đầu dây bên đó có vẻ nói khá nhiều, Anselm từ phía bên này nghe mà nhìn biểu cảm của ông cũng thấy có việc gì đó không hay.
- Vậy giờ hiện tại vẫn ở bên đó sao? Ông bà chủ Mahone đã biết chưa? - Anselm vừa hỏi còn vừa chuẩn bị sẵn vali.
- ...
- Được rồi, tôi tới đó ngay. Cậu nhớ nhắc các bác sĩ ở đó đừng có tiêm thuốc gây tê sớm đấy nhé.
Nói xong Anselm vội tắt máy để gấp quần áo cho vào vali. Kaylin thấy ông vội như vậy thì liền đi đến để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-trong-ac-quy/453846/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.