Thấy việc Peter vì mình mà bị thương nên Kaylin đã suy nghĩ rất nhiều. Cô không muốn ai ở cạnh cô mà phải chịu tổn thương hết. Hơn nữa càng suy nghĩ cô càng cảm thấy không nên để anh có thêm hi vọng nữa, cô thấy như vậy thật sự có lỗi với anh. Vì muốn quên đi một người mà làm cho người khác thêm hi vọng. Cô mong là không phải để anh phải chịu tổn thương thêm nữa.
Lần này thì Kaylin cũng không hỏi ý kiến của ai cả, cô tự mình đưa ra quyết định mà hẹn gặp Peter.
Hai người hẹn nhau ở công viên, Kaylin ngồi đó chờ Peter từ trước đó, có lẽ là cô muốn có thời gian để nghĩ xem nên nói sao để anh không thấy vọng quá nhiều. Khi mà Peter đến, thấy Kaylin chăm chú nhìn mình đến lạ, anh liền biết cô có chuyện muốn nói. Đang định hỏi cô có chuyện gì thì Kaylin cũng đã lên tiếng:
- Em--nghĩ là chúng ta nên--giữ khoảng cách.
Nhìn đôi mắt cô, anh chỉ thở dài. Peter biết sẽ có một ngày cô không chịu được mà nói vậy thôi, chỉ là không nghĩ sớm đến vậy. Nhưng cũng không vì thế mà anh đã bỏ cuộc. Anh kéo tay cô lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:
- Anh biết em đang suy nghĩ gì. Nhưng anh thật sự thích em. Tuy rằng bây giờ có lẽ đến chậm hơn, nhưng anh nghĩ sau này rồi sẽ khác. - Đôi mắt Peter chân thành không có ẩn chứ ý gì khác.
- Em...
- Cho anh thời gian, chỉ cần em không né tránh anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-trong-ac-quy/3041158/chuong-251.html