Biết rõ sẽ là như vậy, cô tỉnh lại biết mình bị anh nhốt ở đâu đó rồi. Thậm chí còn khóa cả chân cô trên giường, căn phòng chỉ mờ ảo bởi ánh đèn ngủ. Kaylin làm quen với bóng tối không phải lần đầu nhưng cô vẫn luôn sợ. Mỗi lần đều ngồi một góc không dám mở mắt ra nhìn xung quanh. Rõ ràng biết nơi này vẫn rất lộng lây, nhưng cô thật sự không thích bị nhốt ở một nơi như vậy chút nào.
Tuy rằng cô đang ở đây nhưng tâm trí cô đang ở Trung Quốc. Rất sợ Zane sẽ làm hại đến họ. Cô đã hứa sẽ ở lại không có ý định chạy trốn nữa, thế nhưng anh có đồng ý hay không thì cô vẫn chưa được biết.
Cử động định nằm một chút mà bả vai bên phải cô đau buốt khiến đại não cô truyền cảm nhận xuống mà gương mặt lấp ló dưới ánh đen có chút nhăn nhó. Cô quên mất vết cắn Zane gây ra. Đau như muốn cắt từng miếng thịt của cô ra vậy. Cũng không dám động vào vết thương sợ sẽ thêm đau nên cô đành nằm im.
Nhưng vừa được một lúc đã có tiếng gõ cửa truyền tới. Bên ngoài có tiếng mở khóa cạch cạch rất lớn rồi cánh cửa mới được mở ra. Kaylin đoán là không phải Zane vì anh không có khái niệm gõ cửa trước khi vào phòng.
Cô giúp việc đi tới mang đồ ăn tới cho Kaylin. Việc Kaylin rời đi bọn họ sống cũng không nhàn hạ gì. Cô về là tốt cho bọn họ rất nhiều. Họ còn rất muốn cảm ơn vì cuối cùng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-trong-ac-quy/3041075/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.