‘Chào Brody, chào Reece.’ Rick bỏ mũ ra và 
bước vào. Anh liếc nhìn bàn ăn và nói tiếp. ‘Xin 
lỗi vì đã làm gián đoạn bữa tối của hai người.’ 
‘Chúng tôi ăn xong rồi, không sao cả.’ Mặc dù 
đầu gối cô run cầm cập nhưng Reece vẫn trượt 
xuống khỏi ghế. ‘ Anh có tìm thấy cô ấy không?’ 
‘Tôi ngồi được chứ?’ 
Tại sao cô có thể quên được nghĩ lễ tối thiểu đó 
khi cảnh sát vào nhà? Cô phải mời họ vào nhà, 
mời ngồi và dùng cà phê chứ. Cô đã mua cà phê 
để đón tiếp bạn bè và cả cảnh sát rồi mà. 
‘Ồ, tôi xin lỗi.’ Reece chỉ chiếc ghế sofa mời. 
‘Anh ngồi đi. Anh dùng gì?’ 
‘Không cần đâu, cảm ơn cô.’ Rick ngồi xuống ghế 
đặt chiếc mũ lên lòng và chờ Reece. Cũng như 
khi ở căn hộ của mình, Brody ngồi im lặng dựa 
người vào kệ bếp. 
Nhìn nét mặt của anh ta cô biết câu trả lời sẽ 
như thế nào. Cô biết qua thái độ thản nhiên của 
viên cảnh sát này. 
‘Không tìm thấy gì cả.’ 
Cô lắc đầu. ‘Nhưng…’ 
Rick ngắt lời cô ngay. ‘Từ từ nào. Tại sao cô 
không đến đó xem lại một lần xem thế nào?’ 
‘Ôi, lạy Chúa!’ Reece đưa tay lên ôm mặt, dụi 
mạnh vào mắt và lại đặt lên lòng. Tất nhiên, cô 
sẽ lại đến đó. ‘Được thôi.’ 
Cô nhắc lại vụ việc, tất cả những gì mà cô có thể 
nhớ. ‘Chắc chắn hắn đã ném xác cô ấy xuống 
sông, hoặc chôn ở đâu đó rồi, hoặc…’ 
‘Chúng tôi sẽ xem xét khả năng đó. Cậu có nhớ 
chính xác vị trí đó không, Brody?’ Rick quay 
sang chỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-tan-vo/53235/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.