Joanie không hỏi câu nào và nghiêm túc nhắc nhở mọi người rằng cô không mốn nghe ai nói bất cứ chuyện gì về Reece mà không liên quan đến thức ăn. 
Khi khách khứa ăn trưa đã vãn, cô đứng nhìn Reece băm hành và cần tây. Cô bé rất nhanh và chính xác nhưng đầu óc thì lại không hề tập trung vào công việc. 
“Cô hết ca làm rồi.” Joanie thông báo với Reece. 
“Cháu còn nợ cô thời gian. Và chúng ta cũng sắp hết salad khoai tây rồi.” 
“Cô nợ tôi mười phút và đã trả xong.” 
Reece lắc đầu trong khi tay vẫn băm chặt. “ Cháu đã ở chỗ cảnh sát trưởng ít nhất là ba mươi phút.” 
Bực mình Joanie đứng chống nạnh lớn tiếng. “ Tôi có nói sẽ trừ tiền của cô vì chuyện đó đâu? Trời đất quỷ thần.” 
“Cháu nợ cô ba mươi phút.” Reece bỏ hành và cần tây vào chỗ khoai tây mà cô đã luộc, thái và để nguội. “ Sẽ ngon lành hơn rất nhiều nếu có thì là tươi.” 
“Vâng, tôi chỉ cần có Geogre Clooney và Harrison ở đây gọi món đó là đủ nhưng chả ai trong số chúng tôi yêu cầu phải có thứ đó cả. Tôi không thấy khách hàng nào phàn nàn và ca làm của cô đã hết. Tôi không trả tiền làm thêm giờ.” 
“Cháu không cầ tiền làm thêm giờ của cô. Cháu chỉ cần thì là tươi, bột cà ri và pho mát thực sự chứ không phải loại trông như bột nhựa và nếu như khách hành không phàn nàn gì thì chẳng qua là vị giác của họ có vấn đề.” 
“Cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-tan-vo/2320201/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.