Đã ba tuần qua kể từ khi Jennifer ăn tối với Adam tại nhà hàng Lutece.
Cô cố gắng không nghĩ về anh nhưng mọi việc đều làm cho cô nhớ đến Adam: những câu nói tình cờ, gáy của một người lạ hoặc một cái cravát giống như cái anh đã từng đeo. Có nhiều người đang cố hẹn hò với cô. Những khách hàng, những luật sư mà cô đã từng phản bác tại tòa án và cả viên chánh án của phiên tòa, buổi tối đã mời cô nhưng Jennifer không muốn ai cả.
Các luật sư đã mời cô đi dự các buổi mà được người ta gọi mỉa mai là "ăn ngủ", nhưng cô không hề thích thú.
Sự độc lập của cô là sự thách đố đối với đàn ông.
Ken Bailey luôn ở đó nhưng điều này không làm cho Jennifer bớt cô đơn. Chỉ có một người có thể làm được điều đó thật đáng nguyền rủa anh ta?
Anh ta đã gọi điện tới vào một buổi sáng thứ hai.
- Anh nghĩ rằng, anh cần thử liệu xem em có thời gian rỗi để đi ăn trưa hôm nay không?
Cô không rỗi rãi nhưng cô nói:
- Tất nhiên em rỗi.
Jennifer đã tự thề rằng nếu Adam điện thoại lại cô sẽ tỏ ra thân mật nhưng có khoảng cách, nhã nhặn nhưng chắc chắn sẽ không sẵn lòng.
Nhưng lúc nghe giọng nói của Adam, cô đã quên hết mọi điều và nói tất nhiên là em rỗi.
Đó là từ cuối cùng trên thế giới này mà lẽ ra cô không nên nói.
Họ ăn trưa tại một quán ăn nhỏ ở khu Hoa kiều, và họ nói chuyện liên tục hai giờ mà tưởng chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-noi-gian/72287/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.